Chương 77: Khởi đầu mới

1K 117 3
                                    

Chương 77: Khởi đầu mới

Edit + Beta: April

Sau khi Thiến Bích rời xa Tạ Nguyên Gia, cuộc sống của y nhìn qua thì không có gì thay đổi, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Tỷ như, sau giờ ngọ lúc Tạ Nguyên Gia đang tập trung luyện chữ và phê duyệt tấu chương không quan tâm đến những thứ xung quanh, đôi lúc y sẽ theo thói quen mở miệng gọi Thiến Bích: "Thiến Bích, trẫm khát, giúp trẫm pha một tách trà."

Khi Lam Khấu bưng trà đến, lúc này Tạ Nguyên Gia mới chợt nhớ ra Thiến Bích đã không còn, y sẽ nhìn chằm chằm vào chén trà nóng kia một lúc, sau đó lặng lẽ uống hết.

Hoặc có đôi khi, Tạ Nguyên Gia nhớ tới chuyện gì thú vị, liền xoay người muốn tìm Thiến Bích trò chuyện, nhưng ánh mắt nhìn đâu cũng không thể tìm thấy bóng hình quen thuộc, sau một lúc ngẩn người thì chợt nhớ ra người nọ đã không còn bên cạnh.

Cẩn thận ngẫm lại, thời gian sớm tối mỗi ngày y ở bên Thiến Bích là nhiều nhất, ngoại trừ đi ngủ, thì hầu như đều kề cận bên nhau, đột nhiên không thấy nữa quả thật có chút không quen.

Sau vài lần như vậy, Tạ Nguyên Gia liền chấp nhận sự thật, cũng không nhắc tới hắn nữa.

Sau đó, một tiểu thái giám mới được đưa đến Cảnh Doanh Cung, nhìn có ba phần giống dáng vẻ của Thiến Bích, cũng rất cơ linh hoạt bát, nhưng Tạ Nguyên Gia lại không quá thân cận với hắn, mọi lời nói cử chỉ đều lộ vẻ xa cách.

Chỉ là đôi lúc y cảm thấy, trà mà Thiến Bích pha vẫn ngon hơn.

Sự trưởng thành luôn phải trả giá, bây giờ Tạ Nguyên Gia đã dần học được cách che giấu cảm xúc, cũng không dễ dàng thật lòng với người ngoài, nhưng sâu trong trái tim y vẫn chất chứa một tia hy vọng nhỏ nhoi đối với bản chất con người, vẫn nguyện ý một lần nữa tin tưởng vào người mà y cho rằng xứng đáng, nếu không đời người cũng quá bạc bẽo rồi.

Sự chuyển biến của y cũng không quá rõ rệt, nhưng người bên cạnh vẫn phát giác được, đối với sự biến hóa này của y, Thuần Vu Nhã và Phó Cảnh Hồng tỏ thái độ tích cực, để đủ tư cách trở thành Đế vương thì bản thân phải càng thêm cứng rắn, chẳng ngại trái tim yếu đuối, chỉ cần không để người ngoài biết là được, như vậy sẽ càng an toàn đối với y.

Nhưng Hàn Dao và Thu Dương lại rất lo lắng, các nàng cảm thấy Hoàng Thượng như vậy cũng rất tốt, nhưng đè nén bản tính như thế có khiến y thống khổ không?

"Thần cảm thấy Hoàng Thượng như vậy cũng không tệ." Quý Thiếu Viêm không có ý kiến gì nhiều nói, "Nhìn ổn trọng không ít, càng có khí phách của bậc Đế vương."

"Thật ư?" Tạ Nguyên Gia không khỏi ưỡn thẳng ngực, "Bộ trẫm nhìn rất có uy nghiêm sao?"

Quý Thiếu Viêm nghe vậy liền nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, khó xử nói: "Uy nghiêm...... Thần chưa nhìn ra, có lẽ do Hoàng Thượng còn nhỏ, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, dù có đối mặt với người cả ngày cũng nhìn ra không được ba phần uy nghiêm, đợi mấy năm nữa khi đủ lớn, liền có thể nhìn ra được."

"Nhưng mà, nếu so với trước đây, người đúng là có chút thay đổi, người trước kia là một kẻ ngây ngô ngốc nghếch đặc biệt dễ bắt nạt, hiện tại đỡ hơn nhiều, ít nhất nhìn có thể đánh."

[Edit] - Luận pháo hôi làm sao trở thành đoàn sủng [xuyên thư]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ