Chương 159 - TÂM ÁY NÁY

155 10 1
                                    

Lục Nương vừa nói gì?

Thích mình sao?

Cửu Hoang chậm rãi quay sang nhìn gương mặt nàng nghiêng nghiêng.

Khúc Duyệt chỉ buột miệng thôi, nói xong nàng cũng giật mình xấu hổ, nhưng khi thấy hắn chẳng phản ứng gì, trong lòng lại không rõ là may mắn hay thất vọng. Lúc này hắn thăm dò nhìn qua làm hai má nàng hơi nóng lên, nàng nhìn chằm chằm mũi chân mình, chờ hắn lên tiếng.

Nhưng hắn mãi chẳng nói gì.

Sự thẹn thùng nho nhỏ của Khúc Duyệt nhạt dần theo thời gian, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đối mắt với hắn.

Ánh mắt Cửu Hoang mông lung thất thần.

Chịu vài lần thôi miên trước đó, Cửu Hoang vẫn còn mơ màng, hắn hoài nghi có phải mình vẫn còn trong mộng hay không. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Khúc Duyệt hắn dần tỉnh táo, là thật rồi không phải mơ nữa.

Không khống chế nổi, vẻ mặt hắn vô cùng quái dị, không phân rõ cảm xúc gì: "Lục... Lục Nương, nàng nói là..."

Khúc Duyệt ngắt lời: "Bởi vậy ta mới nói chàng khắc một cái tượng giống hệt chàng cho ta. Chàng có nhiều tượng của ta như vậy, ta lại chẳng có cái nào của chàng. Thế mà chàng còn không vui, hỏi han này kia..."

"Ta..." Mừng rỡ như điên không biết làm sao, Cửu Hoang gật đầu như giã tỏi, "Ta khắc ngay."

Hắn vội cúi xuống chăm chú tiếp tục khắc.

Chợt cảm thấy mảnh gỗ trong tay thật tầm thường. Ban đầu, tuy là yêu cầu của Lục Nương, nhưng vì điêu khắc chính mình nên hắn tiếc gỗ tốt, chỉ dùng mấy mảnh vụn chắp vá.

Bây giờ đã khác, Cửu Hoang không chút do dự vứt thẳng mảnh gỗ trong tay xuống vực, lấy ra một khúc gỗ Ngưng Hương. Đây là phần tâm cây Ngưng Hương trong sân viện của Diệp Thừa Tích, hắn vẫn luôn do dự chưa biết dùng khối gỗ tâm này để khắc gì.

Cái cây này được Diệp Thừa Tích trồng như "con trai", ở mức độ nào đó, nó đại diện cho chính Cửu Hoang, vô cùng có ý nghĩa. Dùng nó để điêu khắc bản thân tặng cho Lục Nương, thật vô cùng thích hợp.

Tâm cây Ngưng Hương vừa được lấy ra, mùi hương nhẹ nhàng lan đến mũi, Khúc Duyệt nhận ra, bèn nghĩ thảo nào hắn quyết tâm chặt cho bằng được, mùi thơm của gỗ Ngưng Hương quả không tồi.

Nhưng bàn tay cầm dao của Cửu Hoang rất lâu vẫn chưa đáp xuống khối gỗ, như thể ai đó giữ lấy cổ tay khiến bàn tay hắn cứng nhắc. Mũi dao khắc đâm một nhát, trúng ngay ngón tay đang cầm mảnh gỗ, máu lập tức trào ra.

Mùi gỗ thơm nhanh chóng bị mùi máu lấn át, Khúc Duyệt thấy hắn hình như chẳng đau đớn gì, ngược lại còn nở nụ cười, khoé miệng kéo đến tận tai.

Nhìn hắn vui đến mức cười như tên ngốc, lòng Khúc Duyệt cũng ngọt ngào, nhất thời cũng quên mất hắn đang chảy máu.

Quả nhiên yêu đương khiến chỉ số thông minh giảm xuống mà. Khúc Duyệt lấy lại tinh thần, cầm ngón tay chảy máu của hắn định cầm máu, nhưng màu sắc của máu khiến nàng phải dừng lại.

[EDIT HOÀN] THẦN KHÚC - Kiều Gia Tiểu KiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ