Cửu Hoang vẫn nhớ kỹ Khúc Duyệt bảo hắn gọi "bá phụ", nhưng vừa rồi thật sự là không phản ứng kịp, câu dặn dò kia của Khúc Duyệt cứ lặp đi lặp lại trong đầu, không khống chế được mà thốt ra miệng.
Bây giờ hắn gọi một tiếng "bá phụ" còn hữu dụng không?
Bằng cái miệng này của hắn, có thể giải thích rõ được không?
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của Cửu Hoang từ căng thẳng chuyển thành khủng hoảng rồi sau đó lâm vào khổ sở.
Hắn từ nhỏ lớn lên trên núi, trừ sư phụ, cơ hồ không giao tiếp với ai. Sư phụ rời đi ba trăm năm, hắn một mình ở trên núi ngày qua ngày, mãi cho đến khi "nhặt" được Lục Nương về, mới phát hiện thì ra còn có một cách sống khác.
Thì ra, nhịp tim đập không phải luôn cố định.
Vì Lục Nương, hắn bắt đầu học cách suy nghĩ, cân nhắc sự tình.
Ban đầu người ta nói hắn kỳ quái, hắn cũng không biết, ngược lại cảm thấy đối phương mới kỳ quái. Bây giờ càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người, nhận thức ngày càng mở rộng, rốt cuộc hắn bắt đầu ý thức được mình có vấn đề, mình không giống với phần lớn mọi người trên đời này.
Vì thế ngoài chuyện tích cóp thật nhiều sính lễ, hắn nghiêm túc học làm một người bình thường. Khi không biết Khúc Xuân Thu còn sống, Lục Nương thích nhất Khúc Đường ưa thể diện, hắn lấy đó làm mục tiêu học tập.
Nhưng mà khó quá!
--- ---
Trừ bàn tay che mặt, một tay khác của Khúc Duyệt bị Cửu Hoang nắm chặt.
Lúc hắn nói lung tung, nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, lòng bàn tay tươm đầy mồ hôi, nhịp tim nhanh gấp đôi bình thường.
Hắn hiếm khi như thế, đều là vì quan tâm đến nàng quá mức.
Khúc Duyệt thoáng nghĩ, trong lòng dâng lên một tia vui sướng. Thế nên nàng không trách hắn nói linh tinh, vì dù sao nàng sớm đoán được sẽ xuất hiện tình huống kiểu này, nếu không đã không nhắc nhở hắn.
Nàng không nói gì đơn giản chỉ vì cảm thấy không nói nên lời, cùng với một chút... buồn cười. Nàng dặn dò câu ấy vì muốn Cửu Hoang lưu lại ấn tượng tốt với cha, đừng vội vạch trần chỉ số IQ cực thấp, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Không hiểu sao Cửu Hoang đột nhiên im bặt.
Khúc Duyệt thấy kỳ quá, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn rũ mắt, trên mặt toát lên vẻ bi thương nhàn nhạt.
Đây là làm sao?
Khúc Duyệt dễ dàng đoán được tâm tư của hắn: "Yên tâm đi, cha ta là người lòng dạ rộng rãi nhất ta từng gặp, không giận chàng vì trò đùa nho nhỏ này đâu."
Nghe được tiếng cười của Khúc Duyệt giống như được uống một viên dũng khí đan, Cửu Hoang lại tươi tỉnh.
"Cha, đây là Cửu Hoang, bằng hữu của con." Khúc Duyệt truyền âm cho Cửu Hoang, "Mau gọi bá phụ đi."
Có Khúc Duyệt dẫn đường, Cửu Hoang vội gọi: "Bá phụ!"
Rốt cuộc Khúc Xuân Thu lên tiếng, ngữ khí nhạt như gió thoảng: "Ừm." Lại lén truyền âm cho Cửu Hoang: "Còn chưa buông tay?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT HOÀN] THẦN KHÚC - Kiều Gia Tiểu Kiều
خيال (فانتازيا)Tác giả: Kiều Gia Tiểu Kiều Convert: Kỷ Kỷ (wikidich) Editor: Vy Miu Thể loại: Cổ đại , HE , Điều tra phá án, Tiên hiệp , Huyền huyễn, Đa thế giới, Ngọt sủng, Linh dị thần quái , 1v1, Kim bài đề cử 🥇 , Ngân bài đề cử 🥈 , Kim Bảng 🏆 --- --- Văn...