Phương Học Nông lại ngủ vùi sau cơn say bí tỉ. Phương Đăng nằm trên chiếc giường nhỏ bên kia rèm, nghe tiếng chai rượu thủy tinh rơi xuống đất đánh ầm một tiếng nhưng không vỡ, quay tít trên sàn nhà, ngay sau đó là tiếng ngáy lớn của cha cô như sóng cuồn cuộn tới. Cô thử cố thiếp đi, chợt mùi tanh của bùn từ xung quanh bay tới, lúc này cô mới biết, thứ âm thanh thay nhau ập đến không phải là tiếng ngáy, mà là tiếng gió.
Gió thổi rơm rạ quét qua gò má Phương Đăng, cô cúi đầu, hoa dại không tên bị cô giẫm dưới lòng bàn chân, bốn phía là cỏ hoang khô héo cao đến ngực cô, đổ rạp trong gió, cúi đầu, nỉ non thì thầm. Căn phòng nhỏ mà cô và cha thuê trọ biến thành một bóng xám nhạt nhòa phía sau lưng, cách Phương Đăng không xa, đằng sau cây kê huyết đằng có hoa màu tím và những sợi râu lòng thòng của cây đa, rèm cửa sổ màu đỏ khẽ rung lên trong gió.Vậy là cô đang ở trong sân vườn hoang của Phó gia hoa viên. Mảnh đất tổ của ông vua cao su Nam Dương xinh đẹp trong truyền thuyết đã thành một khu vườn hoang tàn, chỉ có căn lầu nhỏ ở phía Đông vẫn giữ nguyên, hành lang bằng đá ngọc bích ở phía Tây đã sụp đổ chỉ còn là đống gạch ảm đạm.
Phương Đăng dẹt cỏ phía trước, đi về hướng căn lầu nhỏ. Rõ ràng khoảng cách cùng lắm chỉ khoảng mười mấy bước, có thể do cây cỏ rậm rạp dưới chân giống như tấm lưới buộc lại, khiến chân cô chậm chạp, ngón tay bị cỏ cào nứt nẻ, nhưng không đau. Cô thở hồng hộc, cánh cửa sổ kia vẫn còn xa lắm. Trong lòng như lửa đốt, Phương Đăng không chút suy nghĩ liền quay về hướng cửa sổ đó kêu lên một cái tên.
Từ đâu cô nghe được cái tên này? Là trong tiếng than khóc của cô cô, hay là từ những lời nói linh tinh của những người rảnh rỗi trên đảo? Cái tên đó bị gió thổi bay tứ tán, lúc này, tấm rèm cửa sổ màu đỏ có một người từ từ kéo ra.
Anh đứng ngay bậu hoa hình vòm cung bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn Phương Đăng ở bên ngoài, chính là khuôn mặt từng hoảng hốt vào buổi chiều nay, vừa đẹp vừa nhợt nhạt, phảng phất tựa như đá cẩm thạch sau khi bị mưa trút nước dội qua, sạch sẽ lại hơi lạnh lẽo.
Trong mắt Phương Đăng, mùa mưa triền miên ở Qua Âm Châu lần đầu tiên trở nên quang đãng. Đằng sau anh, cũng là thế giới mà cô tò mò sau khung cửa sổ, lại là một mảnh trời màu xanh, mang theo sự trong sáng an nhiên đặc biệt khi cơn mưa to đi qua, không thấy được bờ bến.
Dáng vẻ cô lúc đó để lộ sự ngốc nghếch, giống như con bé nhà quê lên tỉnh, thậm chí có chút sợ hãi, từ từ dừng bước, không dám tiến lên, lại không muốn bỏ đi.Không ai lên tiếng, cô nghe thấy tiếng gió, vậy thì tốt… Nhưng, sao gió lại từ từ xen lẫn vào tiếng trả lời nhẹ nhàng, nghe quen thuộc, giống như… hạt mưa nhỏ xuống phiến ngói xi măng.
Phương Đăng mở mắt, rồi mau chóng nhắm mắt lại, chỉ uổng công thôi, cô đã tỉnh. Không có bầu trời màu xanh, thế giới ngoài cửa sổ chìm trong cơn mưa lặng lẽ buổi sáng sớm.
Buổi tối sau khi Phương Học Nông uống xong hơn nửa bình rượu mạnh liền nôn đầy nhà. Đang qua ngày chủ nhật, mai phải đến trường, Phương Đăng cố hết sức mới dọn dẹp xong tàn cuộc, sau đó đi nấu cháo cho hai cha con. Buổi trưa, Phương Học Nông mơ màng từ từ bò dậy, chuyện đầu tiên là sai con gái đi xuống lầu mua rượu. Trước kia ông cũng uống nhiều, nhưng giống như hôm nay, vừa thức dậy lại muốn uống rượu thì là chuyện hiếm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NT/HOÀN] Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn - Tân Di Ổ
RomanceTên khác: Thực Tâm Giả (đã xuất bản) Trong tim mỗi người đều có một mặt trời. Ta coi nó là Thánh kinh của đời mình, hễ bước một bước liền ngẩng đầu ngưỡng vọng. Trong thế giới của cô thiếu nữ Phương Đăng chẳng hề có mặt trời. Phó Kính Thù chính là t...