Chương 6

21 1 0
                                    

Có thể do Phương Đăng để ý, ba ngày liên tục, cô đều vô tình hay cố ý nhìn thấy Phó Kính Thù, có lúc ngoài cửa, có khi đứng trước cửa sổ chờ đợi. Anh đang chờ bưu phẩm đến muộn kia, nét bình tĩnh trên mặt anh hiện giờ cũng lộ lên vài phần sốt ruột.

Cho đến giờ Phương Đăng chưa bao giờ nhận được bưu phẩm, thậm chí đến cả một lá thư cũng chưa ai viết cho cô, cô không hiểu mùi vị chờ đợi bưu phẩm đó là thế nào, chỉ biết bưu phẩm đó đối với Phó Kính Thù mà nói nhất định không phải tầm thường, mới có thể làm cho anh bỏ đi thói quen của bản thân để chờ đợi không thể kềm chế như vậy. Dường như sự chờ đợi này cũng giống một loại vi khuẩn thần bí lây lan qua cô, đến mức mỗi khi nghe được tiếng leng keng giống tiếng xe đạp của bưu tá, cô đều không thể tự chủ mà ngừng tay quay đầu lấm lét nhìn, cho dù lần nào thanh âm đó đều đến từ xe thu mua phế phẩm.

Có một lần, Phương Đăng ở bến phà gần đó gặp được bưu tá vừa lên đảo, cô vội vàng chặn người này lại, hỏi xem có bưu kiện giao đến cho hoa viên Phó gia không. Cho dù người ta không giao bưu phẩm cho cô, ít nhất có thể đem tin tốt lành về cho Phó Kính Thù, đối với cô mà nói cũng là một điều vui sướng.

Cái lắc đầu của người đưa thư làm Phương Đăng thất vọng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, năn nỉ ông ta kiểm tra bưu phẩm để trong túi xách lần nữa để xác định lại. Bưu tá nói với cô, ông đã đưa thư trên đảo này mười mấy năm, không bao giờ xảy ra sai sót, đúng là mỗi năm sẽ có một bưu phẩm từ nước ngoài gửi đến Phó gia, ông nhớ không sai, nhưng năm nay quả là chưa nhận được.

Phương Đăng ỉu xìu như người đưa đám, cô cũng chẳng biết là từ lúc nào tâm tư của cô không thể tự chủ, đều là nằm trong tay của Phó Thất, anh ta vui là cô vui, anh ta buồn thì cô buồn. Bấm ngón tay tính, đã gần cuối tháng mười, sắp đến ngày sinh nhật anh, là do lúc trước Phương Đăng lén nhìn vào học tịch ở trường mà ghi nhớ. Cô nghĩ đến cách làm cho anh vui vẻ, dù là chỉ chọc cho anh cười một cái cũng tốt rồi.

Lục lọi mãi Phương Đăng mới moi ra một ít tiền lẻ, đến tiệm văn phòng phẩm mua một tấm thiệp đẹp nhất, hiếm hoi lắm Phương Đăng mới vào đây mua đồ, những thứ không liên quan đến áo cơm đối với cô mà nói đều là thứ đồ xa xỉ. Để dành được ít tiền cũng không phải dễ dàng gì, tiền bạc trong nhà bình thường do cô quản lý, nhưng trừ ăn cơm, mua rượu, số tiền còn lại trong nhà rất ít ỏi, còn chưa kể những lúc say rượu, cha cô điên cuồng đào khắp nhà để kiếm tiền.Tấm thiệp sinh nhật đó một mặt in hình bó hoa không biết tên, phía trên còn gắn kim tuyến lòe loẹt, nhìn có hơi giống chậu hoa mỹ nhân màu vàng mà Phó Kính Thù đặt ở bồn trước cửa sổ. Cô nghĩ, anh trồng nhiều loại hoa như vậy, nhất định sẽ biết bó hoa in trên thiệp này là loại hoa gì.

Vì muốn viết thật đẹp, Phương Đăng đã dùng giấy nháp tập thử vài lần, sau đó mới viết lên vài câu bên trong tấm thiệp: “Phó Thất, sinh nhật vui vẻ”. Cô không phải là người ăn nói vụng về, vậy mà suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ ra có mấy chữ này để nói với anh. Cô chỉ hy vọng anh vui vẻ, chỉ một lần này mà thôi. Cuối cùng ở chỗ ký tên bên dưới, cô nguệch ngoạc vẽ một ngọn đèn bằng nét chì xiêu vẹo.

Nếu như anh là gương, thì cô chính là đèn. Như vậy cô có thể chiếu sáng cho anh, hơn nữa ngọn đèn khúc xạ lên gương thì cũng sẽ nhìn thấy ánh sáng.

[NT/HOÀN] Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn - Tân Di ỔNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ