Chương 5

20 2 0
                                    

Qua ngày hôm sau, Phương Đăng ngồi xé mấy tờ báo đã dán trên tường xuống, theo thói quen lại hướng mắt nhìn khung cửa sổ trên căn lầu nhỏ đối diện. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy chậu hoa mỹ nhân đặt trên bệ cửa sổ phòng anh, chậu hoa còn ướt, dường như vừa được tưới nước, những đóa hoa màu vàng xinh đẹp nhú ra giữa tảng lá xanh biếc màu mỡ.

Tờ báo bị xé ra, ánh sáng tràn vào làm chói mắt Phương Học Nông lúc bấy giờ đang ngủ trên giường tr, lấy một tay che mắt, ông ngồi dậy càu nhàu: “Sáng sớm mà cười vui vẻ gì vậy?”

Phương Đăng sờ lên mặt, mới biết đúng là mình đang cười, cô ngượng ngùng trả lời cha một câu: “Cha thích xem mặt con ám chướng hả?”

Phương Học Nông nhặt chai rượu tối qua lên, cầm quơ quơ: “Mẹ kiếp, lại hết rồi. Lão Đỗ lầu dưới có mở cửa không?”

“Ông ta có mở hay không con không biết, ba có giỏi thì tự mình xuống hỏi mua rượu đi”. Phương Đăng vừa chải tóc vừa nói.

Thấy con gái không chịu mua thiếu, sắc mặt Phương Học Nông càng thêm giận dữ, ông ta vô tình nhìn thẳng vào mắt con gái, hừ một tiếng lạnh lùng, nói đầy kỳ quái:“Con gái khuê nữ kiểu gì mà sáng sớm đã cười tươi như hoa. Mày nghĩ có ai đang nhìn thẳng vào mày đấy hả?”

“Cha đang nói gì vậy!”

“Khó trách ngay cả lão Đỗ cũng nói cả ngày mày chỉ biết theo đuôi của người ta, lúc trước tao còn không tin. Nói ra thật mất mặt…”

Phương Đăng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, bị cha nói câu này, mặt đã nóng lên, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, ném cái lược thẳng lên giường: “Ném vào mặt cha đó… Cha nghĩ cha còn có mặt mũi sao? Đừng tưởng con không biết tại sao sáng sớm cha đã nổi cơn, có phải muốn con thay cha xuống lầu mua rượu không?”

“Vậy mày còn không đi nhanh?” Nói đến rượu, bất cứ cái gì khác Phương Học Nông đều quên cả.

“Bà Đỗ hai ngày nay đã về nhà mẹ đẻ rồi, nói không chừng ông ta sẽ chịu bán thiếu hai chai đó”. Phương Đăng làu bàu trong miệng. Cặp mắt đục ngầu của Phương Học Nông sáng lên, đến sát bên cô, trơ mặt gọi “Con gái ngoan”, Phương Đăng liền nói sang chuyện khác: “Người ta dựa vào cái gì mà cho cha thiếu nợ tiền rượu, mặt mũi cha ở đâu để người ta tin chứ?”

Cô ôm lấy túi đựng sách đi ngay, mau chóng thoát khỏi cánh tay Phương Học Nông đang cố tóm cô lại.

“Mày dám đùa với ông hả? Tao đánh chết mày!” Ông ta mắng nhiếc dữ dội, nhưng bước chân của kẻ say rượu không thể theo kịp Phương Đăng, nhìn thấy con gái đi xuống lầu, chỉ biết lớn tiếng mắng: “Đều là thứ không có gì tốt! Tao sớm biết bọn mày đều đê tiện như nhau, cứ cho là có thể một phút trèo lên cao, mày và cô cô mày đều không có kết quả tốt đâu….”

Phương Đăng vừa chán ghét vừa kinh ngạc quay đầu lại liếc một cái, mặt của cha cô đỏ bừng, đã lâu rồi ông ta không nổi xung thiên đến như vậy, cô thậm chí không biết hiện giờ ông ta đang tỉnh hay mê sảng nữa.

“Bọn mày nghĩ cái thứ đối diện là của bảo trân quý gì sao? Bất quá chỉ là một bọn nghiệt chủng, đều là người xấu… Một ngày nào đó ông đây sẽ lột da bọn nó…”

[NT/HOÀN] Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn - Tân Di ỔNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ