3

459 15 0
                                    

Sạc Pin

10 giờ tối

Hôm nay lại là một ngày dài dành cho các bài nhảy, và việc chuẩn bị cho màn trình diễn MVP khiến Trương Hân gần như tập trung hoàn toàn vào nó. Sau khi hoàn thành động tác nhảy cuối cùng của bài hát mới, Trương Hân ngồi vào khu vực nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, dựa vào tường, mồ hôi chảy dài trên má khiến cô có chút ngứa ngáy, nhưng cô đã kiệt sức và thậm chí còn không muốn cử động.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, che khuất ánh sáng có chút chói mắt trong phòng tập nhảy, khăn giấy mềm mại nhẹ nhàng chạm vào gò má cô, có mùi thơm dễ chịu, Trương Hân mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang đứng trước mặt cô.

" Tại sao cậu lại ở đây?" Cho dù anh có mệt mỏi đến đâu, khi đối mặt với Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân sẽ luôn mỉm cười, nhưng nụ cười mệt mỏi của cô cũng khiến người đối diện cảm thấy đau khổ.

Hứa Dương Ngọc Trác dùng nụ cười ấm áp đáp lại Trương Hân, ngồi xuống ngay bên cạnh cô nói:

" Mình không thể tới sao?"

" Ý mình không phải...."

Trương Hân chưa kịp giải thích thì Hứa Dương Ngọc Trác đã kéo Trương Hân tựa đầu vào vai nàng.

"Suỵt, im lặng, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc đi!"

Người đang tỏ ra vẻ nghiêm khắc này nhìn có chút đáng yêu nhưng cũng có nét dịu dàng chỉ có ở Hứa Dương Ngọc Trác, cô vẫn luôn biết điều đó. Có lẽ mùi hương này quá quen thuộc, khiến thần kinh căng thẳng của Trương Hân lập tức thả lỏng, không ngờ trên đôi vai nhỏ nhắn của nàng, cô lại ngủ quên.

Có thể họ không có bờ vai rộng và vững chắc để hỗ trợ nhau tất cả, nhưng họ có nhau và sát cánh bên nhau.

Trương Hân gần đây bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn này nên thời gian ngủ của cô rất ít, hơn nữa, cô luôn suy nghĩ về nó, nên dù chỉ có một ít thời gian thôi cũng không thể ngủ ngon được.

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy nhưng cũng bất lực, hiện tại chỉ muốn cô ngủ thêm một lát, đèn trong phòng tập nhảy hơi sáng, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn sắc mặt Trương Hân, khẽ giơ tay lên che khuất đi ánh sáng trước mắt của cô.

Có lẽ môi trường trong phòng tập nhảy không thích hợp để ngủ nên rốt cuộc cô cũng không ngủ được. Một lúc sau, Trương Hân tỉnh dậy, cô ngơ ngác mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ không chói mắt như cô tưởng tượng, sau một lúc, cô cuối cùng cũng thấy rõ đó là lòng bàn tay của Hứa Dương Ngọc Trác

" Ngốc thật đấy, tay của cậu không mỏi sao?"

Trương Hân ngồi thẳng dậy, nắm lấy cổ tay Hứa Dương Ngọc Trác, kéo tay nàng xuống.

"Sao cậu lại thức dậy?"

Nàng cố tình tránh né câu hỏi của Trương Hân. Mọi người đều biết rằng nếu nói nàng không mệt là nói dối. Nhưng đây là việc nàng sẵn lòng làm. Thay vì trả lời câu hỏi, nàng cảm thấy tốt hơn là nên thay đổi chủ đề.

Trương Hân lặng lẽ nhìn cô, thật lâu sau mới thở dài như thỏa hiệp, hai người đều rất hiểu nhau, cho nên Hứa Dương Ngọc Trác vừa mở miệng, cô đã biết nàng muốn làm gì, cô nhẹ nhàng siết chặt cổ tay nàng.

Nhật Ký Phòng 342Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ