8

265 13 0
                                    

Cảm ơn cậu vì đã yêu mình

"Chúng ta luôn ở nơi gần nhau nhất và tồn tại ở dòng thời gian xa nhất, Dương tỷ, chúc mừng sinh nhật." Trương Hân buồn bã khóc, giọng nói khàn khàn và run rẩy ôm lấy Hứa Dương Ngọc Trác. Mặc dù Trương Hân đang mặc áo sơ mi dài tay nhưng Hứa Dương Ngọc Trác vẫn cảm thấy cơ thể Trương Hân có gì đó không ổn vào thời điểm hai người ôm nhau trên sân khấu.

Hai người đã không ở cùng nhau mấy ngày, Hứa Dương Ngọc Trác thấy Trương Hân cùng người khác chơi rất vui vẻ, vì vậy muốn cho cô một chút không gian nên không cố ý đến chỗ Trương Hân. Hôm nay Hứa Dương nhìn thấy Trương Hân chưa kịp đọc thư đã khóc, đến mức cô không còn cách nào khác ngoài mỉm cười, vỗ vai an ủi.

Không có nhiều lần Trương Hân thực sự có thể mở lòng mình, hôm nay cô ấy có thể nói nhiều như vậy thật nằm ngoài dự đoán của Hứa Dương Ngọc Trác.

Sau khi biểu diễn xong, Hứa Dương Ngọc Trác vội vàng đến chỗ Trương Hân để giải thích nhưng không thể. Cô không tìm được người này. Nhìn Hứa Dương Ngọc Trác cau mày, Quách Sảng đến gần Hứa Dương Ngọc Trác, thấp giọng nói:

"Dương tỷ, em nghe nói chị ấy cảm thấy không khỏe nên đã quay lại trung tâm trước. Chị đi tìm chị ấy đi."

Hứa Dương Ngọc Trác đã đoán ra, may mắn thay Trương Hân không chơi trò đột nhiên biến mất, cô ấy đã nói rõ với các thành viên trong đội và nhanh chóng quay trở lại trung tâm.

Khi cô mở cửa phòng Trương Hân, cô nhìn thấy người kia mặc đồ ngủ, tóc ướt, đứng dựa vào tường, đầu hơi cúi xuống. Hứa Dương Ngọc Trác nhanh chóng bước tới đỡ Trương Hân, cánh tay gầy gò của Trương Hân lộ ra qua ống tay áo xắn lên, truyền đến nhiệt độ cơ thể bất thường của cô ấy.

"Trương Hân, cậu không chăm sóc tốt bản thân gì cả." Hứa Dương Ngọc Trác đỡ Trương Hân ngồi ở bên giường, Trương Hân cũng không có phản đối gì, cô vừa mới tắm xong, cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vàng tựa vào tường, suýt nữa thì ngã xuống, may thay Hứa Dương Ngọc Trác xuất hiện kịp thời. Cổ họng cô hơi đau vào đêm hôm trước, sáng nay cô hơi sốt nhẹ, muốn nghỉ ngơi một lát nên vội uống thuốc hạ sốt khiến cô suýt ngủ quên trước khi đến rạp và tưởng rằng cơn sốt đã hạ. Nhưng trước khi đọc thư cô quá lo lắng, kết quả là toàn thân lại bắt đầu nóng bừng.

Chuyện Trương Hân bị bệnh là một sự thật không thể phủ nhận, Trương Hân tựa đầu vào Hứa Dương Ngọc Trác trên vai, giọng nói bây giờ còn khàn khàn hơn trước.

"Dương, mình còn muốn nói nhiều hơn thế, mình nhớ cậu, rất nhớ cậu, mình không muốn cậu ở bên người khác. Mình muốn cậu ở lại với mình, mình có thể chăm sóc cậu thật tốt." Giọng nói của Trương Hân khiến Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy đau khổ, vội lau nước mắt cho Trương Hân.

"Được rồi được rồi, mình hiểu rồi, mình hiểu hết rồi, chỉ mong cậu chủ động một chút, đừng khóc nữa, mình sẽ đo nhiệt độ và cho cậu uống thuốc." Hứa Dương Ngọc Trác đỡ Trương Hân nằm xuống, đưa nhiệt kế cho Trương Hân rồi tự mình đi tìm thuốc.

"Được, đưa nhiệt kế cho mình." Hứa Dương Ngọc Trác lấy nhiệt kế ra khỏi người Trương Hân đang sắp chìm vào giấc ngủ, xoay nhiệt kế về phía ánh sáng, nheo mắt cẩn thận phát hiện đã là 38 độ 8.

Nhật Ký Phòng 342Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ