Chương 47

93 2 0
                                    

Editor: Kẹo Mạch Nha

Tác giả có lời muốn nói:

Nói cái chuyện rất trọng yếu, mấy ngày nay khả năng ta sẽ sửa chữa một chút tuyến thời gian của truyện, hiện tại không phải viết bối cảnh cao một ( chắc là lớp 10) sao, chắc là sẽ đổi thành bối cảnh cao nhị (lớp 11), học kỳ sau chính là cao tam (lớp 12), muốn nhanh nhanh kết thúc phần vườn trường. Sau đó tuổi của Nhiễm Nhiễm cùng Lục ca cũng sẽ sửa lớn hơn.

Chỉ là sửa tuyến thời gian, không ảnh hưởng đến cốt truyện, nói cho mọi người, chính là phía dưới viết phần cao tam, mọi người đừng tưởng rằng là viết sai thì tốt rồi.

Lại cường điệu một chút, không ảnh hưởng mọi người bình thường xem văn nha ~

____________________________________________

Lục Mộ Trầm đã lo lắng lại còn tức giận.

Anh biết tính Tống Nhiễm có chút nóng, nhưng không nghĩ tới cô vậy mà sẽ đánh nhau?? Còn đánh đến nỗi tự đưa mình vào cục cảnh sát nữa chứ?

Tắt điện thoại, nhanh chóng ra cửa.

Dọc đường đi, không ngừng thúc giục tài xế đi nhanh lên.

Tài xế bị anh thúc giục đến mức mệt tâm: "Anh bạn à, không thể nhanh a! Nếu nhanh, tôi phải vào cục cảnh sát!"

"..." Lục Mộ Trầm có điểm tức ngực, muốn nói, bạn gái còn ở cục cảnh sát chờ anh đi cứu đấy.

____________________________________

Đại sảnh cục cảnh sát, Tống Nhiễm ngồi trên ghế, chờ Lục Mộ Trầm đến thu dọn cục diện rối rắm cho mình.

Trong lòng cô khẩn trương, sợ Lục Mộ Trầm tức giận, trong đầu không ngừng nghĩ chút nữa giải thích với anh như thế nào.

Còn chưa nghĩ ra cách tốt để nói, Lục Mộ Trầm liền chạy đến.

Cửa đại sảnh từ bên ngoài bị đẩy ra.

Trong lòng Tống Nhiễm căng thẳng, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Nhiễm phát hiện biểu tình của Lục Mộ Trầm không được tốt cho lắm, sợ đến nỗi lập tức không dám hé răng.

Lúc Lục Mộ Trầm ở trên đường, lo lắng là cảm xúc lớn nhất, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy Tống Nhiễm, không hiểu sao, bỗng nhiên tức giận lại chiếm thượng phong.

Anh đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề mà nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Tống Nhiễm biết mình làm sai, chột dạ, theo bản năng rũ xuống đầu, giống cái trẻ con phạm sai lầm chờ đợi bị người lớn giáo huấn, hai tay bất an vò vạt áo.

Lục Mộ Trầm đứng ở cửa một lát, mới đè hỏa khí trong lòng xuống một chút, bước đến trước mặt cô, ấn đường nhíu lại, hỏi cô: "Bị thương không?"

Tống Nhiễm vội lại ngẩng đầu lên, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."

Lục Mộ Trầm kiểm tra cô trên dưới một lát, không có chỗ nào bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, ánh mắt lập tức lại trở nên sắc bén, tức giận mà nói một câu: "Chờ!"

Nói xong, liền đi nhanh vào bên trong, thu dọn cục diện rối rắm.

Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm thật sự tức giận, bỗng nhiên cô có chút sợ, cảm thấy lần này mình tạo ra đại họa mà.

Xuyên qua cửa kính, Tống Nhiễm nhìn Lục Mộ Trầm ở bên trong nói chuyện với nhóm cảnh sát, thường gật đầu, nhưng không nghe thấy đang nói cái gì.

Qua một lúc lâu, thấy Lục Mộ Trầm khôm lưng chào với vài vị cảnh sát, sau đó xoay người, đi đến phía cửa.

Trong lòng Tống Nhiễm biết là thu dọn được, lập tức vui vẻ chạy đi lên, ôm cánh tay anh, hai mắt sáng lấp lánh, hỏi: "Không có việc gì đúng không?"

Lục Mộ Trầm rũ mi liếc cô một cái, biểu tình lạnh đến đến mức làm Tống Nhiễm co rúm lại, ngại ngùng tay ôm cánh tay Lục Mộ Trầm buông xuống, nhấp miệng, ngoan ngoãn đứng yên.

Tối nay không tránh khỏi phải nghe một trận giáo huấn, Tống Nhiễm cũng tự mình hiểu lấy, nhỏ giọng nói: "Anh mắng em đi, em đảm bảo không phản bác."

Lục Mộ Trầm liếc cô một cái, lạnh giọng: "Đi ra cùng anh."

Nói xong, liền đi ra ngoài trước.

Tống Nhiễm vội vàng đuổi theo, trong lòng bồn chồn.

TRÊU CHỌC VÀO LÒNG ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ