Editor: Kẹo Mạch Nha
Thời điểm từ trên tầng đi xuống, đã vào học.
Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đến cửa phòng học: "Vào đi."
Tống Nhiễm mếu máo, lưu luyến không rời mà nhìn anh.
"Chút nữa tan học, anh tới tìm em." Lục Mộ Trầm nói.
Tống Nhiễm vừa nghe, trên mặt mới lộ ra nụ cười: "Được nha."
"Vào đi."
Tống Nhiễm gật gật đầu, khó có lúc ngoan ngoãn.
Xoay người, đi vào trong phòng học.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm đi vào, mới quay đầu lại đi đến hướng phòng học của mình.
Cũng thật đúng dịp.
Trên đường về phòng học, vừa lúc gặp phải Tần Phàm đi vệ sinh về.
Tình địch gặp mặt, không khí vi diệu.
Mới vừa đi hai bước, tanh âm của Tần Phàm từ phía sau truyền đến: "Lục Mộ Trầm."
Lục Mộ Trầm bước chân hơi dừng, quay đầu lại, nhướng mày: "Có việc?"Tần phàm nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu thích Nhiễm Nhiễm?"
Lục Mộ Trầm: "Đúng."
Tần Phàm cười một tiếng: "Ánh mắt thật không tồi, mới vừa chuyển đến liền nhìn thẳng Nhiễm Nhiễm nhà bọn tôi?"
Lục Mộ Trầm vừa uống xong nửa bình dấm, câu kia của Tần Phàm " Nhiễm Nhiễm nhà bọn tôi" quả thực là chọc vào họng súng, mắt anh híp lại, khí tức cả người nháy mắt thấp xuống, hàn khí bức người.
Tần Phàm hồn nhiên không bắt bẻ (?), tiếp tục nói: "Nhưng mà, người thích Nhiễm Nhiễm nhà bọn tôi rất nhiều, cậu thích, có thể, công bằng cạnh tranh."
Vừa dứt lời, Lục Mộ Trầm mặt không biểu cảm mà trả lời cậu một câu: "Đúng không? Chỉ sợ cậu không có cơ hội này."
Tần Phàm sửng sốt: "Có ý gì?"
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thâm trầm nhìn cậu một cái, mà cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Tần Phàm hơi giật mình đứng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, nghiêng đầu hỏi Lưu Dịch bên cạnh: "F*ck, cậu ta có ý gì?"
Lưu Dịch sờ mũi: "Ừm... Chẳng lẽ cậu ta đã hẹn hò với Nhiễm Nhiễm?"
Tần phàm: "..."
Lưu Dịch: "Phàm ca, cậu không có chuyện gì chứ?"Tần Phàm mặt đầy bi thương, che ngực lại: "Trời ơi, lão tử tâm đã nát..."
_____________________________________
Một tiết tự học buổi tối cuối, không có lão sư.
Trong phòng học, các bạn học đang yên tĩnh học bài.
Tống Nhiễm trở lại chỗ ngồi, vui vẻ đến mức sắp không xong, nụ cười trên mặt như thế nào đều không thu lại được.
Lưu Linh nghiêng đầu xem nhìn cô: "Vui vẻ giống như đóa hoa vậy, nhặt được tiền?"
Tống Nhiễm cười hì hì chớp chớp mắt với Lưu Linh: "So với nhặt được tiền còn vui vẻ hơn nhiều."
Tiếng Lưu Linh cười nhạo, trêu chọc cô: "Như thế nào? Lục ca ca nhà cậu cho cậu đường ăn sao?"
Mắt Tống Nhiễm cong cong, nói: "Đúng vậy nha, ngọt chết rồi."
Lưu Linh nhướng mày, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Tống Nhiễm, lại gần, mặt đầy tò mò hỏi: "Nói nói, Lục ca ca nhà cậu đã làm gì với cậu?"
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua bộ dáng vui vẻ như vậy của Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nâng mắt, đáy mắt đầy ái muội, cười hỏi: "Thật sự muốn biết?"
"Muốn nha."Tống Nhiễm nhìn xung quanh một chút, đến bên tai Lưu Linh, vui vẻ, nhỏ giọng nói cho cô: "Anh ấy hôn tớ."
Lưu Linh vừa nghe, bỗng dưng mở to hai mắt, mặt đầy khiếp sợ: "Thật... Thật sự sao?"
Tống Nhiễm cúi đầu "ừ" một tiếng, cao hứng, lại có nôn.
"Trời ơi, thật sự không nhìn ra, Lục ca ca nhà cậu lại không bị cản trở lãng mạn như vậy (1)." Lưu Linh kinh ngạc cảm thán một tiếng.
(1) Nguyên văn là "Không bị cản trở phái" khi tớ tìm nghĩa của từ "phái" thì trong đó còn có nghĩa là lãng mạn, nên tớ đánh bạo edit thành thế. Nếu bạn nào biết thì chỉ cho tớ nha, cảm ơn trước nhé!
Tống Nhiễm: "..."
Cản trở lãng mạn? Còn rất lãng mạn đó chứ.
Cô cong môi cười, trong lòng ngọt ngào, tràn đầy.
Qua một lát, Lưu Linh có chút tò mò, không nhịn được hỏi cô: "Nhiễm Nhiễm, hôn môi có cảm giác như thế nào?"
(Phóng viên đài truyền hình Hóng Drama xin được phỏng vấn những người đang yêu: Tớ cũng muốn biết hôn môi có cảm giác gì? Trong số các cậu đã ai biết cảm giác đó chưa? Cảm giác như thế nào? *Chống chỉ định với những người còn ôm thỏ bông đi ngủ mỗi tối*)
Tống Nhiễm nghĩ nghĩ, sau đó rất nghiêm túc nói: "Hình dung không ra, chính là cảm giác... So với ăn mật còn ngọt hơn."
Khi Lục Mộ Trầm hôn cô, trái tim của cô như sắp rơi xuống.
Lưu Linh tưởng tượng không ra, nhưng nhìn ánh mắt Tống Nhiễm, có chút hâm mộ.
__________________________________________
Một tiết học 40 phút, kỳ thật thời gian cũng không tính là quá dài, hơn nữa Tống Nhiễm vào lớp chậm, cũng chỉ còn 30 phút mà thôi.
Nhưng mà 30 phút này, đối Tống Nhiễm hôm nay mà nói, quả thực quá dài.
Cô đã gấp không chờ nổi mà nghĩ sau đó hẹn hò Lục Mộ Trầm.
Lại nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, cô vô thức sờ môi, chỉ cảm thấy bên tai lại nóng lên.
Nghĩ thầm: Cái gì mà nam thần cao lãnh, rõ ràng chính là muộn tao (2).
(2) Muộn tao: Đại loại là là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.
Chán ghét.
Nghĩ, khóe miệng lại cong cong, trong lòng lại giống như làm đổ lọ mật vậy.
__________________________________________
Thật vất vả nhịn đến khi tan học, Tống Nhiễm vội thu dọn, tiếng chuông vừa vang lên, liền nói với Lưu Linh: "Tớ đi đây Lưu Linh!"
Lưu Linh cười cô: "Được, đi đi."
Nói xong, còn chớp chớp mắt đầy ái muội với cô: "Kiềm chế chút đi, Nhiễm Nhiễm."
Tống Nhiễm thẹn thùng mà đẩy nhẹ bả vai cô bạn: "Cậu phiền chết."
Nói xong, liền xoay người, đi ra cửa sau.
Mới tan học, vốn dĩ cho rằng Lục Mộ Trầm chưa đến, nào biết vừa ra khỏi phòng học, đã thấy Lục Mộ Trầm đứng ở bên ngoài.
Một bên vai khoác cái cặp màu đen, lưng dựa vào tường trên hành lang, tùy ý đứng.
Tống Nhiễm vừa thấy anh, lập tức nở nụ cười, chạy đến trước mặt anh: "Sao sớm như vậy?"
"Ừm, ra sớm."
"Bọn mình đi thôi." Tống Nhiễm vui vẻ kéo ống tay áo của Lục Mộ Trầm, nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÊU CHỌC VÀO LÒNG ANH
RomanceTống Nhiễm vì theo đuổi Lục Mộ Trầm, mỗi ngày đều cực kì nỗ lực. Không chỉ thời thời khắc khắc theo đuôi anh, còn phải tỏ tình, tặng quà, lại tỏ tình, lại tặng quà, còn làm một ngày ba bữa cơm tình yêu... Nhưng mà nam thần quá cao lãnh, căn bản khôn...