Chương 32

125 3 0
                                    


Editor: Kẹo Mạch Nha

Cả người mẹ Lục chấn động, khó có thể tin mà nhìn Triệu tình: "Em... Em nói cái gì?"

Triệu Tình nhìn thấy phản ứng này của chủ nhiệm, liền đoán là bà không biết. Cô (TT) hé môi, muốn nói lại thôi. Do dự vài giây, mới nói với mẹ Lục: "Chủ nhiệm, đi đến bên này đi."

Nói xong, liền đi vài bước, đến đứng chỗ cửa sổ không người. (?)

Mẹ Lục thấy thế, bước nhanh theo sau, sốt ruột hỏi: "Em vừa mới nói, chính là thật sự? Bố của Nhiễm Nhiễm..."

Triệu Tình gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng, nói: "Là sự thật. Trước đó không lâu, bệnh tim của Tống tiên sinh tái phát, đưa đến bệnh viện, là em khám. Lúc ấy con gái của ông ấy vẫn luôn khóc, bảo cô bé gọi người lớn trong nhà đến, cũng chỉ lắc đầu, nói trong nhà không có người lớn."

Mẹ Lục càng nghe càng kinh ngạc, hỏi: "Mẹ của con bé đâu?"

Triệu Tình lắc đầu, thở dài: "Kỳ thật lúc ban đầu em cũng không rõ lắm, lúc ấy kia tiểu cô bé cái gì cũng không chịu nói, chỉ liên tiếp nói trong nhà không người lớn, chính cô bé có thể chịu trách nhiệm. Cũng may mắn là tình huống lúc đó của bố cô bé tuy rằng khẩn cấp nhưng chưa nghiêm trọng đến mức phải yêu cầu phẫu thuật, rất nhanh cứu được."

Nói tới đây, cô bỗng nhiên ngừng lại. Trong đầu, lại nghĩ tới cô bé kia lúc ấy chảy nước mắt rồi lại gắt gao cắn môi tỏ vẻ kiên cường.

Ánh mắt bất lực sợ hãi lại không thể không dũng cảm, mặc dù bây giờ nhớ đến, cũng vẫn như cũ cảm thấy có chút đau lòng.

Triệu Tình nghĩ có chút chua xót, ngừng vài giây, mới thở sâu, tiếp tục nói: "Sau đó, bố cô bé ở lại bệnh viện quan sát, cô bé kia vừa chạy tiền ở bệnh viện vừa ở trường, chăm sóc bố. Lúc đấy em cảm thấy cô bé kia hiếu thuận, liền đặc biệt nhiều lưu ý tình huống của Tống tiên sinh.

—— thẳng đến có một hôm sáng sớm phải kiểm tra phòng, trong lúc vô tình em liền phát hiện Tống tiên sinh trộm rơi nước mắt. Một người đàn ông, khóc đến mặt mày đỏ bừng, đặc biệt thương tâm. Lúc ấy em xuất phát từ quan tâm, liền hỏi ông có phải xảy ra việc gì không. Nào biết được vừa hỏi, Tống tiên sinh bỗng nhiên khóc rống lên, không ngừng nói chính mình thật xin lỗi con gái."

Mẹ Lục (1) nghe đến đó, cả người cứng lại rồi, thanh âm run run, ấp úng hỏi: "Phát sinh việc gì?"

(1) Nguyên văn là "Tống mụ mụ" tớ không biết là sao nữa nhưng nghĩ "mẹ Lục" thì đúng trong trường hợp này hơn.

Thần sắc Triệu Tình càng ngưng trọng, trong mắt lộ ra thương xót: "Tống tiên sinh nói, mười năm trước ông ấy bị tai nạn giao thông, cả người phải cắt bỏ hai chân, bởi vì tiền thuốc men mà phải bán đi căn phòng mới mua, ông ấy lại mất sức lao động, vợ ông ấy không chịu được, một mình rời đi, để lại ông ấy và con gái sống nương tựa lẫn nhau.

Thời điểm vợ ông ấy bỏ đi, con gái mới sáu tuổi. Bất quá cô bé giống như biết mẹ không cần mình, cho nên vẫn luôn đặc biệt kiên cường. Trừ chăm sóc bố, còn phải vừa học vừa làm thêm kiếm tiền, học phí tiền sinh hoạt cùng với tiền thuốc men của bố mình, đều là tiền cô bé làm thêm kiếm ra."

"Tống tiên sinh vẫn luôn cảm thấy mình thật xin lỗi con gái, cảm thấy mình liên lụy con." Triệu Tình nói, liền không nhịn được thở dài, trong lòng chua xót, nói: "Nghĩ đến cũng thật là, bé như vậy đã bị mẹ vứt bỏ, vì chăm sóc bố, trên vai trên lưng mang quá nhiều trách nhiệm mà tuổi này không nên mang, thật sự không dễ dàng."

Triệu Tình nói xong, cả người mẹ Lục đã hoàn toàn ngốc tại chỗ. Cứ như vậy một thời gian, trong đầu bà trống rỗng, thẳng đến lúc nghe được tim đau như bị quất một roi rồi lại một roi.

Đến lúc phục hồi lại tinh thần, trước mắt liền hiện ra nụ cười trên mặt Tống Nhiễm sáng lạn ấm áp. Bà chua xót đến lợi hại, một cô gái nhỏ, có bao nhiêu kiên cường, mới có thể đem những cực khổ cùng ủy khuất giấu ở trong lòng, nỗ lực tích cực mà sống.

Trẻ con bây giờ phần lớn đều là bố mẹ bảo vệ lòng bàn tay, nghĩ Tống Nhiễm còn nhỏ tuổi liền di khắp nơi làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc bố bị tàn tật, hai mắt của mẹ Lục nóng nóng, chỉ cảm thấy đau lòng.

Đáng quý nhất là, rõ ràng điều kiện kinh tế gian nan như vậy, lần trước lúc bà cho con bé lễ gặp mặt, con bé như thế nào cũng không chịu nhận, có thể thấy được con bé không phải cô gái yêu hư vinh.

Mẹ Lục giờ phút này trong lòng đầy đau lòng đối với Tống Nhiễm, từ phồng thuốc cầm thuốc, liền bước nhanh đến phòng làm việc.

TRÊU CHỌC VÀO LÒNG ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ