Giây tiếp theo, cả người Kiều Thời Niệm đều ngã vào lòng Hoắc Nghiên Từ.
Một cỗ mùi hương tuyết tùng hòa trộn với hơi thở nam tính phả vào trong mũi Kiều Thời Niệm, làm cho cô lập tức run lên.
Tuy rằng gần đây cô và anh ta có vài lần tiếp xúc gần ngoài ý muốn nhưng bị anh ta ôm vào trong lòng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Lồng ngực anh ta thật rắn chắc và nóng bỏng, độ ấm cơ thể xuyên qua lớp áo mỏng manh của hai người bọn họ mang đến cảm giác cực kì khó tả.
Hai cơ thể kề sát nhau, Kiều Thời Niệm thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực của anh ta.
Ở kiếp trước, đã bao lần cô mơ ước được anh ta ôm vào lòng như thế này, cuối cũng tới kiếp này cô cũng đạt được.
Hoắc Nghiên Từ cũng rõ ràng cảm nhận được cảm giác mềm mại và một cỗ hương thơm ngọt ngào tươi mát toát ra từ người trong ngực.
Có lẽ vì cơn sốt nên cảm giác của hắn bị khuếch đại hơn bao giờ, cảm thấy trên người Kiều Thời Niệm giống như một làn nước mát, thơm tho, ngọt lành, hô hấp bỗng trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.
Vịt: quắn hết cả quéo, cíu tui.
Cũng không biết vì thứ cảm giác lạ lẫm này xúc tác hay vì tại sao, Hoắc Nghiên Từ lại có ý muốn đem người trong lòng lập tức đặt ở dưới thân.
Hoắc Nghiên Từ vừa định xoay người, Kiều Thời Niệm như là bừng tỉnh từ cơn say, cố gắng vặn vẹo thoát khỏi anh ta.
"Đầu óc anh bị hỏng sao? Tự nhiên chạy tới phòng của tôi, còn muốn chiếm tiện nghi?"
Kiều Thời Niệm khoanh tay trước ngực, nhìn Hoắc Nghiên Từ với vẻ mặt hậm hực tức giận.
Hoắc Nghiên Từ cũng cảm thấy đầu óc mình thực sự có vấn đề, nhưng Kiều Thời Niệm vừa rời khỏi, một cảm giác trống rỗng xông lên, trái tim như bị cào một cái, rất khó chịu.
Hoắc Nghiên Từ khàn khàn nói: "Phòng của cô? Tôi là chủ cái nhà này, cô còn muốn tính toán với tôi?"
Kiều Thời Niệm tức giận nói: "Anh còn nhận là chủ sao? Không phải trước nay đều thích làm khách?"
Từ sau khi kết hôn, Hoắc Nghiên Từ rất hiếm khi bước chân vào phòng ngủ chính, càng miễn bàn có ngủ ở đây hay không.
Hoắc Nghiên Từ liếc mắt nhìn chiếc áo lót đen ở trên gối, con ngươi nhìn Kiều Thời Niệm lại bùng cháy một ngọn lửa: "Cô vừa vào phòng liền nhiệt tình như vậy, đó là phản ứng bình thường của một người đàn ông."
Anh mà cũng tính là đàn ông bình thường sao?
Kết hôn hơn một năm, vợ của anh vẫn còn là xử nữ.
Kiều Thời Niệm thật sự muốn nói ra thành tiếng, nhưng thời điểm này rõ ràng anh ta đang bị tinh trùng xông lên não. Nếu cô ăn nói tùy tiện, rất có thể người chịu thiệt sẽ là cô.
Vì thế Kiều Thời Niệm nhanh chóng lấy áo lót giấu sau lưng, nghiêm mặt nói: "Ở đây không chào đón anh, anh tốt nhất nên trở về phòng mình. Nếu thực sự khó chịu nên tới bệnh viện hoặc gọi bác sĩ tới."
Vừa nói, Kiều Thời Niệm vừa cảm thấy trong phòng có chút lạ lẫm.
Trên giường có thêm mấy cái gối, tài liệu, sạc điện thoại, kính mắt, .....rất nhiều thứ mà Hoắc Nghiên Từ hay dùng.
Cô lập tức chạy tới phòng tắm, quả nhiên, đồ dùng cá nhân của anh ta đều mang tới đây rồi.
"Hoắc Nghiên Từ anh có ý gì? Không phải nói chỉ diễn kịch khi có bà nội sao? Tại sao tự nhiên lại mang đến nhiều đồ đạc như vậy?" Kiều Thời Niệm tức giận hỏi.
Hoắc Nghiên Từ nửa người tựa vào gối, giọng nói bình thản: "Nếu đồ đạc đều ở đây rồi, cũng không cần dọn sang phòng khác nữa, phiền phức."
"Dù sao đây cũng là phòng ngủ chính." Kiều Thời Niệm vừa định nói chuyện, Hoắc Nghiên Từ lại nói: "Mặc dù trước kia tôi không ngủ ở đây nhưng không có nghĩa là căn phòng này thuộc về cô."
Kiều Thời Niệm tức giận vô cùng, Hoắc Nghiên Từ có phải phát bệnh ảnh hưởng đến thần kinh hay không, tại sao bỗng nhiên vô lại như vậy?
Biết chính mình không đấu lại hắn, Kiều Thời Niệm phóng đến bên giường, cầm lấy một chiếc gối: "Được, anh không đi thì tôi đi."
Nghe vậy, Hoắc Nghiên Từ nhắm hai mắt lại, làm ngơ cô.
Kiều Thời Niệm ôm gối, nhìn chiếc giường trống rỗng không chăn không nệm trong phòng khách mới hiểu tại sao Hoắc Nghiên Từ lại đắc ý như vậy.
Kiều Thời Niệm cô có thể ngủ sofa, ngủ ở bất kì đâu, nhưng tại sao cô phải chịu khổ sở như vậy?
Cô lại ôm gối tức giận đùng đùng quay về phòng ngủ chính, nghĩ muốn đuổi Hoắc Nghiên Từ đi, đã thấy anh ta đang gọi video với ông ngoại của cô.
"Ông ngoại, Niệm Niệm đến rồi." Hoắc Nghiên Từ đưa di động cho cô.
Kiều Thời Niệm vội vàng trưng ra bộ mặt tươi cười: "Ông ngoại, muộn như vậy người còn chưa ngủ sao?"
"Con về đến nhà còn chưa gọi điện thoại báo bình an, ông ngoại làm sao có thể ngủ được."
Ông ngoại kỳ quái hỏi: "Muộn như vậy con còn ôm gối đi đâu?"
"Con vừa mới đi lấy thêm gối."
"Nghiên Từ vừa nói cảm thấy khó chịu, con để tâm một chút tới nó, đừng chạy lung tung."
"Con biết rồi, ông ngoại."
"Tốt, các con vợ chồng trẻ nên nghỉ sớm một chút, ông ngoại tắt máy trước."
Chờ điện thoại ngắt liên lạc, Kiều Thời Niệm còn muốn nói tiếp chuyện phòng ngủ, Hoắc Nghiên Từ đã nhanh nhẹ nói: "Chính cô đã đồng ý với ông ngoại chăm sóc tôi, đừng có nói không làm. Nếu không tối sẽ gọi điện cho ông ngoại cô."
"....." Kiều Thời Niệm.
Tuy biết Hoắc Nghiên Từ sẽ không làm chuyện trẻ con như vậy nhưng Kiều Thời Niệm cũng lười đấu võ mồm với anh ta.
Ném chiếc gối lên ghế dài, cô đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong ra ngoài, Hoắc Nghiên Từ đã ngủ rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau khi trọng sinh, Hoắc phu nhân chỉ muốn ly hôn
RomanceVăn án Kiều Thời Niệm sống lại. Đời trước, cô yêu Hoắc Nghiên Từ 8 năm, kết quả đổi lấy giấy ly hôn cùng cái chết thảm tại bệnh viện tâm thần. Vì vậy, khi sống lại, việc đầu tiên Kiều Thời Niệm làm là ly hôn với Hoắc Nghiên Từ. Ban đầu, Hoắc Nghiên...