Dì Trương cắt xong một miếng bánh kem nhỏ đem đến, trong miệng khẩn trương khuyên nhủ: "Niệm Niệm con chạy chậm một chút!"
Vừa định đặt lên bàn ăn, Vân Niệm đã vươn tay, lấy nó đi từ giữa không trung.
"Chỉ có một chút như vậy, không đủ ăn a."
Vân Niệm đứng bên bàn ăn, oán giận dì Trương.
Dì Trương thấp giọng dỗ dành: "Để bụng ăn bữa sáng."
Bà do dự liếc mắt nhìn Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên đứng bên ngoài, bị Vân Niệm chặn đường tiến vào phòng ăn.
Mà Vân Niệm đối với việc ấy làm như hoàn toàn không biết gì cả, vẫn như cũ đứng ở cửa phòng ăn, không chịu rời nửa bước.
Chu Hành Nghiên nhấc chân, thay đổi phương hướng, muốn tiến vào từ phía bên kia.
Thân ảnh hoa hòe lòe loẹt kia liền theo hướng anh mà di chuyển.
Rõ ràng chính là muốn chặn đường anh.
Chu Hành Nghiên nhớ lại thời điểm mình năm mười lăm tuổi bằng đối phương, cũng không ấu trĩ như vậy.
Khoảng cách rất gần, anh có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của Vân Niệm, lông mi đen như mực, giống hai cây quạt nhỏ nhấp nha nhấp nháy.
Vân Niệm tự thấy anh không thể vượt qua được tòa "Núi lớn" là mình, nhịn không được có chút đắc ý, nhếch khóe miệng.
Dì Trương là người lớn duy nhất ở đây trầm ổn đáng tin cậy, chỉ có thể căng da đầu lên tiếng "nhắc nhở": "Niệm Niệm, Diệp tổng trước khi ra cửa đã nói, các con phải cùng nhau ăn bữa sáng, mau để Tiểu Chu cùng vào đi."
Vân Niệm bĩu môi, cúi đầu nhìn nhìn bánh kem trên tay mình, lại nhìn sang Chu Hành Nghiên, phát hiện ra mình phải nhón chân mới có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, lập tức càng mất hứng.
"Con không ăn bữa sáng, con lấy bánh kem về phòng ăn."
Chu Hành Nghiên nghe vậy, từ cửa lui ra ngoài, nhường ra một lối đi.
Vân Niệm liếc nhìn vị trí anh đứng, hơi cúi đầu, cố tình nhanh bước chân, hướng bánh kem về phía người anh, ném nhẹ.
"Rầm" một tiếng, chiếc đĩa vỡ nát, bánh kem cũng vỡ thành từng mảnh.
Chu Hành Nghiên vội vàng duỗi tay, nắm được Vân Niệm đang lảo đảo sắp ngã, bờ vai gầy cùng trọng lượng cơ thể làm anh có chút ngạc nhiên.
Sau khi đứng vững, Vân Niệm có chút ngây ngốc, rõ ràng là cậu muốn đâm Chu Hành Nghiên, lại không ngờ rằng Chu Hành Nghiên giống như một bức tường, ngược lại làm chính cậu thiếu chút nữa bị ngã ra ngoài.
Cậu liền phản ứng, lập tức đẩy tay Chu Hành Nghiên đang đặt trên vai mình ra. Đẩy một cái, không đẩy được, lại càng thẹn quá hóa giận.
Chu Hành Nghiên ý thức được, chủ động buông vai cậu ra.
Vân Niệm kiếm chuyện: "Anh đi đường không nhìn à?"
Chu Hành Nghiên bình tĩnh mở miệng: "Là cậu đụng tôi."
Vân Niệm chỉ vào quần áo của mình, "Nhưng anh đã làm bẩn chiếc áo khoác tôi thích nhất rồi." Cậu vươn ngón tay thon dài trắng trẻo, chỉ chỉ vào vết kem bị dính trên ngực mình, hỏi Chu Hành Nghiên: "Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] BỆNH MỸ NHÂN BỊ SỦNG HƯ
HumorTên gốc: BỊ SỦNG HƯ BỆNH MỸ NHÂN Tác giả: Hồng Diệp Nguyệt Thượng Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Nhẹ nhàng Độ dài chương: 56 chương Truyện được edit khi chưa có sự đồng ý...