"Thiên Trâm, Tôn Nữ Thiên Trâm?"
"Em là... Tôn Nữ Thiên Trâm?"
Giọng nam khàn khàn chẳng rõ tới từ đâu lại bất ngờ lên tiếng, nó quen thuộc và gần gũi đến độ dù đã nghe nhiều lần nhưng khi nhớ lại vẫn khiến cô giật thót người. Nếu Trâm đoán không lầm...
Nguyễn Gia Huy?
Bóng dáng Gia Huy càng lúc càng tiến gần, cậu ấy quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt Trâm, rồi lại nhìn vào tấm hình đã phai màu trên tay mình, hỏi: "Em có phải cô gái trong ảnh không?"
Tâm trí Thiên Trâm lúc này như ngưng trệ, chẳng biết đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy Huy bằng xương bằng thịt. Cô phải làm sao đây, cô thật sự vui đến phát khóc.
"Gia Huy, anh gầy đi rồi." Trâm áp hai tay lên má cậu, miệng cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Huy vội rời khỏi đôi bàn tay lạnh buốt ấy, bởi cậu ấy không nhớ rõ cô là ai. Chỉ biết trên tấm ảnh đề rằng Huy có một cô người yêu, tên Thiên Trâm. Rất giống với cô gái trước mặt.
"Anh... anh không nhớ em à?" Sự xa cách của anh dường như có gì đó không đúng lắm. Rõ rằng bà Thủy nói anh chỉ nhớ mỗi cô. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy sự lạ lẫm trong đôi mắt ấy cô mới nhận ra Huy đã quên sạch mọi chuyện, kể cả cô.
"Em là Thiên Trâm?" Anh không trả lời Trâm mà thay vào đó là một câu hỏi khác.
"Phải, em là Tôn Nữ Thiên Trâm."
"Phù, may quá. Cuối cùng cũng tìm được em." Huy mỉm cười đỡ cô đứng dậy, sau đó mới nắm chặt tay cô kéo đi trông vô cùng tự nhiên.
Trâm bị ép đành bất lực đi theo cậu ấy, nhưng nỗi hoang mang vẫn chưa vơi bớt là bao, "Anh có nhận ra em không?"
Huy quay lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Cuối cùng anh vẫn không nói lời nào, tay càng lúc càng siết chặt tay cô. Trâm chẳng hề né tránh mà để mặc anh kéo mình đi. Mắt vẫn dán vào bóng lưng Gia Huy, cảm giác gần gũi này bất giác làm cô mỉm cười.
Gia Huy đưa cô đến một ngôi nhà nhỏ mang phong cách phương Tây, cách bày trí trông vô cùng ấm cúng, đó có lẽ cũng là nơi mà Huy từng ở. Anh dẫn Thiên Trâm lên phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đơn, cạnh bàn học là một chiếc tủ chứa đầy đống tranh vẽ lộn xộn.
"Em ngồi tự nhiên nhé." Anh chỉ vào chiếc ghế nhỏ trước mặt, mỉm cười hỏi thêm: "Em uống được trà chứ? Hay chọn nước lọc?"
"Không cần đâu, chỉ có mỗi chúng ta thì khách sáo làm gì."
"Thôi được, vậy em chờ anh chút." Nói rồi Huy khệ nệ bê một chiếc ghế cao tới trước tủ, đứng lên với lấy cái hộp to nhất. Dưới đáy hộp dường như có ghi dòng chữ nhỏ, cô cố nheo mắt nhìn nhưng vẫn không thể thấy mẫu chữ ấy là viết về chuyện gì.
"Sau khi mất trí nhớ, anh có tìm thấy được nó. Đây là một trong số những chiếc hộp để phòng hờ. Cũng không rõ, nhưng có lẽ anh đã biết trước được việc bản thân sẽ mất trí và quên em." Huy giải thích cho cô về lý do tồn tại của chúng. Sau đó thì đưa đến trước mặt cô một tờ giấy ban nãy anh vừa loay hoay tìm thấy bên trong hộp.

BẠN ĐANG ĐỌC
Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở [SỬA]
RomanceEm gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào mối tình thời niên thiếu quá đỗi ngọt ngào. Để rồi lúc nhìn lại em vẫn luôn tự hỏi liệu vì điều gì đã khiến bản thân đánh đổi nhiều đến vậy. Nhưng khi vừa bắt gặp nụ cười của anh, em dường như đã tìm thấy được...