Chương 6: Hầu gia lãnh khốc (6) (H)

193 3 0
                                    

Nhìn bộ dáng Hứa Diệc Hàm kiều mị, Kiều Vũ Mặc càng thêm suy nghĩ muốn trêu đùa nàng.

Ngón tay thô lệ từ đỉnh núi tuyết đi xuống, xẹt qua bụng nhỏ bằng phẳng, chuyển động trong rừng rậm, một chút tìm được cửa động đào nguyên. Nước dâm tùy ý chảy ra, đầu ngón tay Kiều Vũ Mặc chợt lạnh, giơ lên ngón tay đưa Hứa Diệc Hàm xem, "Dâm đãng, đều ướt thành như vậy còn cãi bướng. Ngoài miệng rất kiêu ngạo, kỳ thật cũng chỉ là dâm phụ."

"Vậy Hầu gia chính là gian phu." Hứa Diệc Hàm không chút khách khí mà trả lời lại, "Bộ dáng mới vừa nãy của Hầu gia, cũng làm người khó quên.

"Hừ." Kiều Vũ Mặc không lên tiếng, lại đem ngón tay tìm được người dưới nàng, tách ra cánh môi vì nước dâm chảy ra mà ướt át, nhẹ nhàng xoa bóp hoạt động, moi móc làm Hứa Diệc Hàm nháy mắt không còn sức đấu võ mồm, thân mình càng thêm mềm mại, ngâm nga ngọt nị nhịn không được tràn khỏi miệng.

Cơ thể Hứa Diệc Hàm vốn là mẫn cảm, mới vừa rồi bị khiêu khích đến hứng khởi, giờ phút này càng có loại khoái cảm khó có thể miêu tả đánh úp lại, trong lòng lại bài xích, lại không thể khống chế muốn càng nhiều, bên trong mấy loại mâu thuẫn, mặt mày hết sức quyến rũ, văn vẹo cơ thể mềm mại, trong miệng nhịn không được lẩm bẩm nói, "Không cần.... Ân.... Không cần..... A....."

Kiều Vũ Mặc một tay bắt lấy cánh Mông tuyết trắng, một tay hết sức khiêu khích, dẫn tới ánh mắt nữ tử dần dần mê ly, mắt lộ ra khát vọng. Dưới thân truyền tới khoái cảm cảm thấy thẹn, như bị đẩy đến bờ vực thẳm, biết rõ không thể sa đoạ, nhưng vẫn như cũ vì khoái cảm mà chịu chết, cuối cùng thả người nhảy xuống, chỉ có tan xương nát thịt.

Kiều Vũ Mặc cúi người ngậm lấy một viên ngọc châu trên đỉnh núi tuyết, lại liếm láp, lại khẽ cắn. Cả người Hứa Diệc Hàm run lên, cảm giác tê dại từ hai bên mà đến, làm nàng có chút không rảnh lo lắng, chỉ cảm thấy không thể nói chuyện.

Cảm giác ngón tay khớp xương rõ ràng ở cánh hoa môi vô cùng rõ ràng, Hứa Diệc Hàm chỉ cảm thấy tất cả non mềm cùng bí mật đều bị mạnh mẽ đánh vỡ, ngón tay nam nhân thô ráp làm cho người có cảm giác kì dị, thật sự bị xâm phạm, làm người phẫn nộ, lại cảm thấy chút khoái ý mơ hồ, giống như khát vọng sâu trong nội tâm bị đùa giỡn như thế.

"Dâm phụ, thích như vậy? Ân?" Thanh âm nam nhân trầm thấp quanh quẩn bên tai, mê hoặc nàng càng tiến thêm một bước vào khe rãnh dục vọng.

"A..... Ta không được, không được, không cần." Hứa Diệc Hàm mặt đỏ tai hồng, sớm đã giống như trong ảo mộng, nửa sống nửa chết, trong đầu toát ra vô số hình ảnh cùng đoạn ngắn, hỗn loạn bất kham. Chỉ biết hai tay chặt chẽ ôm Kiều Vũ Mặc, người dưới run rẩy, một cổ nước nóng từ bên trong đào nguyên phun ra bên ngoài, liên miên không dứt, làm cho hai người đều dính đầy.

Một cỗ hương vị dâm mỹ tràn ngập trong không khí, tinh hoa nam tử cùng nước dâm nữ tử trộn lẫn vào nhau, thúc giục tình dục giữa hai người thêm tràn đầy.

Trong mắt Hứa Diệc Hàm chớp động sự cực lạc thỏa mãn cùng thoát lực, cùng lúc đó đáy lòng lại xuất hiện sự trống rỗng cùng khát vọng càng sâu, cánh tay như ngó sen vòng qua cổ Kiều Vũ Mặc, liếm mút trước ngực hắn, nói, "Hầu gia, thiếp thân còn muốn."

Đáy mắt Kiều Vũ Mặc u ám hiện lên nét mặt cố tình quyến rũ của nàng, nửa người dưới cứng rắn như thiết, sớm đã khó nhịn, thỉnh thoảng ở chỗ bí ẩn cọ xát, hận không thể đem nàng đề ở dưới người làm cái sảng khoái. Giờ phút này nhìn nàng sắc mặt ửng hồng, nảy mầm xuân tình, đương nhiên cũng nên đáp lại thật tốt.

Kiều Vũ Mặc không nói hai lời, một đôi bàn tay to nắm chặt cánh mông tuyết trắng, tùy ý xoa bóp, nụ hôn nóng bỏng khắc lên thân thể Hứa Diệc Hàm, từng chút xâm chiếm nàng. Theo sau dùng một tay đem nàng chặn ngang ôm lấy, một tay nắm ngọc hành đã sớm không nhịn được, tách ra cánh môi kiều nộn, đẩy ra mật huyệt mềm nhẵn.

Ngọc hành thô dài mới vừa đưa vào một cái đầu, mật Nguyệt chặt khít bọc thân gậy, cảm giác sảng khoái làm Kiều Vũ Mặc gầm nhẹ một tiếng, dục vọng bừng bừng phấn chấn, càng dùng sức cắm vào trong.

Vách trong gắt gao cắn chặt ngọc hành, lãnh địa xử nữ chưa bao giờ bị xé rách như thế, đau đớn kịch liệt làm người không thể chịu đựng được, Hứa Diệc Hàm đau đớn hô nhỏ, đôi tay bắt lấy bả vai Kiều Vũ Mặc, máu tay để lại vết máu trên lưng hắn, lại trước sau cắn răng không chịu nói ra từ 'đau'.

[Xuyên nhanh] Yêu từ tính sinh- Nhất Đoá Ngũ Hoa NhụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ