Chương 5: Hầu gia lãnh khốc (5) (H)

228 2 0
                                    

Hứa Diệc Hàm nhàn nhạt nhếch lên khóe miệng, hai chân trắng nõn trên dưới cọ xát, dưới chân dùng sức, đem giày đạp rớt, lộ ra hai bàn chân trơn bóng nhỏ xinh. Chân nhỏ lả lướt nhẹ nhàng đặt nửa người dưới Kiều Vũ Mặc, nhẹ nhàng kích thích cọ xát, nhận thấy được Kiều Vũ Mặc đã cứng, Hứa Diệc Hàm nhướn mày cười, "Hầu gia tội gì nhẫn nhịn?"

Kiều Vũ Mặc không lên tiếng, mắt lạnh nhìn nàng.

Hứa Diệc Hàm cũng không giận, chậm rãi ngồi dậy, hai chân vòng lấy eo Kiều Vũ Mặc, thân thể mềm mại lửa nóng gần sát bụng nhỏ hắn, câu đến dục hoả dâng lên từng cụm, hận không thể lập tức nâng thương ra trận.

Hứa Diệc Hàm lại cố tình dùng bàn tay trắng nhỏ dài, tháo đai lưng hắn, sau đó vì hắn cởi áo.

Kiều Vũ Mặc thân là Hầu gia, cũng từng tự mình dẫn binh đánh giặc, quần áo vừa cởi bỏ, dưới vẻ quý khí là sự kiên cường.

Vai rộng eo thon, cánh tay kiên cố tràn ngập sức bật, khối khối cơ bụng cứng rắn. Đặc biệt là ngọc hành thô dài ngẩng cao đầu dưới háng, rất là hung hãn.

Hứa Diệc Hàm thật sâu nhìn nó liếc mắt một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Mặc cười, vươn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy nó.

Độ ấm tay nhỏ khi nắm lấy ngọc hành làm Kiều Vũ Mặc hít sâu một hơi, xúc cảm mềm mại tuyệt không thể tả.

Hứa Diệc Hàm không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, phần lưng trần trụi cùng phần đầu hiện ra trước mắt Kiều Vũ Mặc. Nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, đôi tay nắm ngọc hành trên dưới hoạt động, sau đó mở môi anh đào ra, vươn lưỡi liếm lỗ chuông.

Kiều Vũ Mặc cúi đầu nhìn nàng, hai tròng mắt kiệt lực duy trì bình tĩnh giờ phút này gió thổi mây phun.

Đầu lười linh hoạt mềm dẻo liếm láp ở thân cán, Hứa Diệc Hàm há miệng, đem ngọc trụ nuốt vào trong miệng, vốn là ngọc hành ngẩng đầu giờ phút này càng cứng rắn, lại bành trướng một chút, căng đến mức hai má nàng phình phình, suýt nữa hít thở không thông. Đầu lưỡi linh hoạt cọ xát ngọc hành, không chút để ý tạo ra một chút khoái cảm, làm Kiều Vũ Mặc tâm ngứa khó nhịn.

Giờ phút này hai mắt hắn đã toát ra ánh lửa, bỗng nhiên đề gáy Hứa Diệc Hàm, dưới thân đỉnh động, ngọc hành cắm vào càng sâu, sặc đến Hứa Diệc Hàm cực kỳ khó chịu.

Trong miệng bị hơi thở tràn ngập nam tính căng đầy, Hứa Diệc Hàm cố gắng thả lỏng, chậm rãi dùng môi lưỡi liếm láp cán thịt, cái miệng nhỏ phun ra nuốt vào ngọc hành, tay nhỏ cầm lấy một bộ phận không thể ngậm vào, trên dưới vuốt ve.

Kiều Vũ Mặc nhìn Hứa Diệc Hàm ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, hưởng thụ nàng thần phục cùng ân cần, chỉ cảm thấy dục vọng chậm rãi nâng lên. Hắn đè lại đầu Hứa Diệc Hàm, cưỡng bách nàng ngẩng đầu, mà hắn từ trên cao nhìn xuống, hạ thân kích thích, hung hăng cắm vào sâu trong miệng nàng.

Hứa Diệc Hàm vặn vẹo, hai vú nở nang lay động trên dưới, xem đến hô hấp Kiều Vũ Mặc dồn dập, mạnh mẽ tàn nhẫn cắm làm mười mấy lần, rút ngọc hành ra, tay phải nhanh chóng loát động, không lâu sau, Kiều Vũ Mặc gầm nhẹ một tiếng, kéo Hứa Diệc Hàm qua, lỗ chuông ngọc hành bắn ra từng luồng tinh hoa màu trắng, phun vào miệng Hứa Diệc Hàm.

Hứa Diệc Hàm vô thanh vô tức mà nhìn hắn, mị hoặc cười, đem tất cả nuốt vào, cuối cùng liếm liếm môi, nói, "Hầu gia thật nhanh."

"Có thời điểm chậm." Kiều Vũ Mặc lạnh lùng mà nhìn nàng.

"Nga? Nhưng thiếp thân có điểm chờ không kịp, không biết Hầu gia còn được không?" Hứa Diệc Hàm đứng lên, tay nhỏ cố ý vô tình mà lướt qua nửa người dưới hắn.

Bàn tay to Kiều Vũ Mặc xoa bộ ngực sữa của nàng, tùy ý mà xoa bóp, cúi người hôn lên cổ tuyết trắng, dùng sức ở trên người nàng hạ từng dấu ấn ký.

Hôm đến trước ngực, ngọc châu phấn nộn kiều tiếu đáng yêu, bị Kiều Vũ Mặc một ngụm ngậm lấy, đầu lưỡi như gần như đã mà trêu chọc, thỉnh thoảng dùng sức chọc nàng, hoặc vẽ xung quanh, dần dần cảm giác được ngọc châu trong miệng biến cứng, thân thể mềm mại dưới thân hào tan dính ở trên người.

Hứa Diệc Hàm hừ nhẹ một tiếng, cảm giác kỳ dị xông thẳng đại não, thân thể mẫn cảm có chút không chịu khống chế mà gần sát Kiều Vũ Mặc, chốn đào nguyên đã róc rách chảy nước, lầy lội bất kham.

"Dâm đãng, đây là có ý gì?" Kiều Vũ Mặc cố ý nhéo ngọc châu gắng gượng, cúi người hỏi.

Đôi tay Hứa Diệc Hàm lần theo eo hắn vẫn luôn mò xuống dưới, ngữ khí lười biếng, mang theo ngọt ngào tình dục, "Muốn ngủ Hầu gia."

Ngọc hành Kiều Vũ Mặc mới vừa mềm nhũn giờ phút này lại ngẩng đầu lên, để trước cửa động mật huyệt ướt đẫm, hận không thể hung hăng xỏ xuyên qua nàng.

[Xuyên nhanh] Yêu từ tính sinh- Nhất Đoá Ngũ Hoa NhụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ