VIII. Hồn Non Ngàn.

1.2K 98 4
                                    

Màn đêm heo hắt cô tịch, tại Khang Ninh Điện, ánh nến vẫn lặng lẽ lay đưa, Lee SangHyeok lúc này vẫn đang ngồi ở bàn trà, yên tĩnh đọc sách, ngón tay không chạm vào giấy theo một thói quen nào đó mà khe khẽ gõ lên mặt bàn, trong đêm tối thanh tĩnh vô tình tạo ra âm thanh có chút đáng sợ, khiến người nghe không khỏi nổi da gà.

Đêm đã khuya, vị hoàng đế trẻ tuổi cũng đã thấm mệt, nhưng thay vì về giường nghỉ ngơi, thì anh lại nằm tựa lưng lên ghế, ngửa cổ để cuốn sách đang đọc dở phủ lên mặt mình, lồng ngực phập phồng dần dần đi vào cơn mơ.

Trong căn phòng leo lắt bởi ánh nến chập chờn, một bóng người mờ mờ từng bước tiến lại gần Lee SangHyeok - người lúc này có lẽ đang yên giấc.

"Lee SangHyeok.."

Màn đêm bao phủ căn phòng, mỗi bước chân tựa như một ngọn nến bị thổi tắt, trong khi những ánh sáng cuối cùng dần biến mất, bóng người nọ cũng đã chầm chậm bước tới bên cạnh ghế của nhà vua từ bao giờ.

Và rồi trong khi bóng tối ôm lấy tẩm điện hoàng đế, âm thanh của vật kim loại đã vang lên, người vừa tới chính là thích khách.

"Ngươi có biết không?"

Con dao sắc bén như phát sáng trong đêm, từ từ giơ lên giữa không trung, chực chờ hạ xuống lấy mạng bậc quân vương.

"Ta sống tới giây phút này chính là để giết ngươi"

'keng'

Tiếng cán dao chạm xuống mặt đất như xé toạc không gian tĩnh lặng. Lee SangHyeok cáo già hơn trong tưởng tượng, ngay khi tên thích khách nghĩ rằng mình đã thành công, thì hoàng đế đã tỉnh giấc vào chính giây phút ấy, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn mà bóp chặt, khiến con dao trong tay rơi ra gần như ngay lập tức.

"Aigoo to gan quá đi"

Lee SangHyeok buông lời chòng ghẹo tên thích khách vừa ám sát mình bất thành, trong một khoảnh khắc đã thoáng bật cười và đôi mắt tựa như mắt mèo có cảm giác như đang phát sáng trong bóng tối.

"Người đâu"

Đám người chờ hầu bên ngoài nhanh chóng chạy vào trong, Khang Ninh Điện cũng vì vậy mà được thắp sáng trở lại, khi những ngọn nến xuất hiện để xua đi màn đêm, gương mặt của tên thích khách kia cũng dần hiện ra.

"Ngẩng đầu lên trẫm xem"

Người ấy lúc này đang ngồi bệt dưới sàn, SangHyeok vẫn đang nắm chặt cổ tay cậu ta, ngón tay thon dài nhấn mạnh như muốn xuyên vào từng thớ thịt, khiến người bên dưới chỉ biết đau đớn mà cúi gằm mặt.

"Haiz.."

SangHyeok khẽ thở dài, đưa tay ngoắc một cái, một anh chàng thị vệ nhanh chóng chạy tới, giữ lấy đầu của tên thích khách ép cậu ta phải ngẩng lên đối diện với thiên tử.

"Ngươi định đem gương mặt này đi ám sát trẫm thật sao?"

Bằng một ánh nhìn vừa hứng thú vừa thoáng bất ngờ, SangHyeok khẽ nghiêng đầu mà nhìn chằm chằm cậu ta, tấm tắc trong lòng vì đây thực sự là một mỹ mạo khó tìm.

Ngoại trừ thái tử phi Ryu MinSeok vừa được hoàng gia cưới về không lâu thì đây là lần đầu tiên SangHyeok nhìn thấy một dung mạo hoa mỹ như vậy, ngũ quan của tên thích khách này đẹp như được mài giũa tỉ mỉ rồi mới đắp lên, từng đường nét thì sắc sảo đến lạ và đôi mắt thậm chí toát lên một chút nỗi buồn mong manh, khiến nhà vua trẻ không khỏi động tình.

「 𝙶𝚞𝚁𝚒𝚊 」𝐎𝐧𝐥𝐲 𝐁𝐞 𝐌𝐢𝐧𝐞Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ