XI. Huyễn Cảnh Xa Vời.

1.2K 95 4
                                    

Thời gian lặng lẽ thoi đưa, cũng đã hơn một tuần kể từ đêm mà Lee SangHyeok bị ám sát bất thành, sau ngày hôm đó, ai cũng nghĩ anh ta có lẽ đã chẳng buồn đoái hoài gì đến tên thích khách xinh đẹp kia nữa.

Đại Hàn lại bước vào mùa mưa triền miên, đem theo gió rét và hơi lạnh tràn về liên tục, và đâu đó ở phủ thái tử, những cơn đau vẫn đang không ngừng giày xéo thân thể của chàng thê tử trữ quân.

"EunJung à.."

"Dạ có nô tỳ.."

"Thêm chút than.."

Ryu MinSeok ngồi trên ghế, nhưng không ngồi vững mà nằm dài trên bàn, dù đã được thái y Chang nắn xương chân cho, nhưng cơn đau vẫn chưa thể biến mất hoàn toàn, để rồi mỗi khi trở lạnh lại ập tới, khiến MinSeok luôn không thể chịu nổi mà âm thầm rơi lệ.

"D.. Dạ vâng, để nô tỳ đi lấy ngay đây"

Biết thái tử phi đang chịu đựng cơn đau tái tê, EunJung ngay lập tức chạy đi lấy thêm than, sau khi đã bồi vào chậu sưởi cho MinSeok thì liền ngồi xuống, cẩn thận giúp cậu xoa bóp cổ chân.

"Ngươi chu đáo quá, cũng rất xinh đẹp.. Sau này nhất định sẽ được gả cho một người tốt.."

"Thái tử phi cũng chu đáo và xinh đẹp mà ạ, cũng có được gả cho người tốt đẹp gì đâu.."

MinSeok ngẩn người nhìn tỳ nữ, miệng lưỡi thật mạnh mẽ, nếu không phải là cậu, chắc cô ấy đã gặp nguy vì dám móc mỉa thái tử mất thôi.

"Đừng nói vậy trước mặt người khác, nghe chưa?"

"Nô tỳ xin nghe"

Thấy EunJung hiểu chuyện như vậy, lòng MinSeok cũng cảm thấy yên tâm ít nhiều. Trong phủ này, nếu có thể thì cậu chỉ mong một mình bản thân phải nhận lấy đau khổ, vì ngoài cậu ra chắc chẳng ai có thể chịu được sự tàn bạo kia của Lee MinHyung mất.

"Thái tử đâu?"

"Điện hạ sáng nay đã tới Hương Viễn Đình gặp mặt hoàng tử Trung Hoa rồi ạ"

"Hoàng tử?"

"Vâng, đó là hoàng tử thứ nhất của Hồng Hi hoàng đế, theo lệ ngoại giao sẽ tới đây và ở lại khoảng ba tháng để bàn bạc chính sự và thị sát liên bang"

"Tại sao họ lại có quyền nhúng tay vào chuyện chính sự của Đại Hàn được chứ?"

Nghe đến đây, EunJung đột nhiên trở nên hơi bất ngờ, khiến MinSeok cũng hoang mang vô cùng, cố nhớ lại xem mình đã nói sai ở điểm nào.

"Thái tử phi người quên rồi sao? Trung Hoa đã giúp đỡ tiên đế rất nhiều trong việc gây dựng nên vương triều, đương nhiên phải giữ mối liên bang hòa hảo với họ rồi, bao đời nay đều như vậy mà"

"Nhưng mà tại sao phải thị sát chúng ta? Đó là việc của hoàng gia mà không phải sao?"

"Đại Hàn chúng ta cũng cử người đi thị sát và bàn chính sự ở bên đó mà điện hạ, hôm nay điện hạ lạ thật đấy.."

MinSeok ngồi dậy với một nỗi hoang mang trong lòng, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cậu bỗng nhớ ra gì đó.

"Ah.. Cái đó.. Về Kim Hyukkyu.."

「 𝙶𝚞𝚁𝚒𝚊 」𝐎𝐧𝐥𝐲 𝐁𝐞 𝐌𝐢𝐧𝐞Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ