Chương 5: Tôi cùng tên vô duyên đi giao báo

51 5 5
                                    

Trời ơi, xem tôi đã làm gì này. Tôi nghĩ cái gì mà đến nhà Long vào giờ đấy để rồi phải chứng kiến cảnh này chứ. Tôi không dám lại xem Long, thím để Yến cùng bà tôi băng bó cho cậu còn tôi phải đi ra một góc với thím.

Không đợi thím lên tiếng, tôi đã òa khóc. Tôi cũng chẳng biết tôi khóc vì sợ hay khóc vì hối hận nữa. Nhưng lúc này tôi chỉ biết khóc mãi thôi. Lúc ấy tôi sợ lắm. Tôi sợ vì tôi mà cả thím và Long đều gặp chuyện. Thím để tôi khóc một lúc, đến khi tôi chỉ còn nấc cụt, thím mới cười cười đưa khăn giấy cho tôi.

"Được rồi, công chúa khóc nhè nín đi nào. Con cứ khóc thế này bố mẹ cháu lại trách oan thím."

Tôi nhận lấy khăn giấy từ thím, nước mắt lại chảy ra lần nữa. Thím thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.

"Nhìn cháu thế này thím muốn mắng cũng chẳng nỡ. Lúc cháu hỏi xin chai lọ là thím biết tỏng là cháu đem cho thằng Long rồi. Ngày nào thằng bé chẳng lục lọi khắp nơi tìm mấy thứ này."

"Cháu... cháu không nói cho thím vì cháu biết thím không thích Long."

"Ừ đúng là thím không thích thằng bé thật nhưng thím còn thấy tội nó nữa."

Cuối cùng thím cũng chịu kể cho tôi về hoàn cảnh của Long. Mẹ cậu ta, bà Hương và thím giống nhau, đều là mẹ đơn thân. Nhưng bà Hương là chửa hoang mới có được Long. Tất nhiên thím tôi không vì thế mà kỳ thị hai người họ. Điều khiến thím ghét người phụ nữ ấy là khi Long được năm tuổi, người phụ nữ bắt đầu nghiện rượu, ngày ngày đi chửi làng chửi xóm, mỗi ngày còn đem trai lạ về nhà. Thậm chí không ít người đồn đại rằng bọn họ lén dùng chất cấm trong đó. Tuy Long không làm gì có lỗi nhưng vì cậu ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy không ít người cho rằng Long cũng chẳng mấy tốt đẹp gì. Thím tôi không cho cậu ta đến nhà cũng vì sợ cu Bo bị ảnh hưởng.

"Nhưng Long không xấu xa như mẹ cậu ấy đâu thím."

"Làm sao con biết được nó có phải phường trộm cướp hay gì không." Thím tôi nhíu mày nhìn tôi. Tôi còn muốn biện minh thay Long nhưng thím đã cắt ngang câu chuyện này. "Thôi con ngủ đi. Nhớ dặn thằng Long mai đi sớm sớm một tí đừng để cu Bo thấy."

"Thím à..."

Tôi biết không thể khuyên nhủ được thím thích Long được ngay, đành phải chờ dịp khác vậy. Dù sao nói chuyện với thím tôi cũng thấy thoải mái hơn ít nhiều rồi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt người thiếu niên đang dùng một tay để lật quyển truyện tranh mà em gái tôi bỏ quên trên ghế.

Thấy tôi lại gần, Long ngẩng đầu lên rồi trố mắt kinh ngạc:

"Cậu khóc đấy à? Bà ta đánh cậu?"

"Mơ à. Cậu thấy tôi có giống người ngồi im để người khác đánh không?"

"Thế mà lúc tôi đến thì thấy cậu cứ ngơ ngơ nhìn bà ta, trông đần dễ sợ." Long vừa cười vừa cố diễn tả lại vẻ mặt của tôi khi ấy. Trông tôi đần đến vậy sao?

"Thôi đừng nhắc đến nữa. Tôi chẳng muốn nhớ lại chút nào." Tôi thở dài cầm lấy cốc trà gừng trên bàn. Tôi đoán bà tôi pha cho Long, nhưng giờ nó là của tôi.

[TEEN] CẬU LÀ NAM CHÍNH CỦA TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ