Chương 7: Tôi cùng tên vô duyên hứa hẹn (1)

50 5 6
                                    

Tôi đúng là điên thật mà.

Vì sao tôi không chịu khó chạy thêm một đoạn nữa để nhờ người giúp mà lại nghe cái tên này chứ? Giờ thì hay rồi, hai đứa trẻ mười lăm tuổi lái xe máy phi băng băng đến bệnh viện. Nếu thím biết được chắc chắn sẽ giết tôi mất.

"Cậu đi từ từ thôi." Dù Long không đi quá nhanh nhưng tôi vẫn hoảng sợ núp sau lưng cậu ta. "Cậu có biết đi xe thật không đấy?"

"Ông chủ dạy tôi một, hai lần rồi. Cậu an tâm đi." Vì đang lái xe, Long chỉ có thể hét to mà đáp lại tôi.

Một, hai lần thôi á? Tôi đúng là bị nước chui vào não mới leo lên xe của tên này mà!

Nhưng cảm nhận được cu Bo đang không ngừng rên rỉ vì đau, tôi lại trở nên sốt sắng không ngừng bảo Long lái xe nhanh hơn. Tôi cứ làm phiền cậu ta như vậy, Long cũng đâm ra bực mình là kêu lớn:

"Lúc thì bảo tôi đi nhanh lúc lại kêu đi chậm. Cậu có tin tôi đánh cậu không?"

Biết mình hoảng quá đâm ra hại người khác, tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng, ôm chặt cu Bo vào lòng hơn. May mắn, tôi cùng Long vẫn đến bệnh viện an toàn mà không gặp bất cứ chú áo vàng nào.

Vừa tới nơi, tôi đã hớt hải ôm em họ đi tìm bác sĩ, có lẽ vì quá sợ nên tôi chợt òa khóc trước mắt tất cả mọi người trong phòng khám. Cho dù bác sĩ có hỏi gì tôi cũng chỉ biết vừa khóc vừa ôm em rồi lặp lại câu nói "Mau cứu em cháu với". Phải đến khi Long chạy đến, tôi mới thoáng bình tĩnh mà nghẹn ngào nói cho bác sĩ những biểu hiện của em tôi. Sau đó chúng tôi được lệnh ra ngoài ngồi chờ người thân đến. Dù sao hai đứa nhắt chỉ biết lắp bắp không nói thành lời như chúng tôi ở lại cũng chỉ tổ cản trở người khác.

Thấy tôi sụt sịt mũi khóc, không ít người đi qua ngoái đầu nhìn lại tôi và Long. Tôi không biết ánh mắt của bọn họ nhìn hai chúng tôi như thế nào, chỉ biết rằng Long ở bên cạnh nhẹ vỗ vai tôi an ủi:

"Chẳng phải bác sĩ đã nói em cậu không sao còn gì."

"Nhưng... nhưng là do tôi... hức... là do tôi không phát hiện sớm hơn. Nếu như tôi biết sớm hơn... hức... cu Bo đã không bị nặng đến vậy."

Long đã không nói thì thôi. Cậu ta vừa nói, tôi lại muốn khóc. Lúc chiều tôi đã nhận ra thằng bé có biểu hiện bất thường rồi nhưng tôi lại cho rằng cu Bo ăn quá nhiều nên mới vậy, liền kéo tay Yến đi ra ngoài. Là do tôi! Tất cả là do tôi! Tôi đúng là người chị tồi tệ mà. Với Yến cũng vậy, với cu Bo cũng vậy.

Tôi khóc một hồi chợt cảm giác có người đang ngồi trước mặt mình. Không biết từ bao giờ, Long đã rời khỏi ghế mà ngồi xổm trước mặt tôi. Cậu ta vươn tay giúp tôi lau nước mắt, sự dịu dàng này khiến tôi đơ người không biết nên phản ứng thế nào.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Trông xấu quá. Cậu đã đưa em cậu đến bệnh viện kịp thời, còn lo lắng cho em cậu đến nỗi nước mắt nước mũi chảy khắp mặt thế kia. Chị Hạ nhà chúng ta đã rất giỏi rồi."

Thế mà gọi là giỏi sao, cái tên này! Dù lời an ủi của Long chẳng ra làm sao nhưng tôi cũng đã nín khóc.

Tôi nhờ Long trông coi cu Bo còn bản thân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Dẫu biết những lời vừa rồi tên đó chỉ nói phóng đại nhưng tôi vẫn xấu hổ kiểm tra xem có phải bản thân khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum không.

[TEEN] CẬU LÀ NAM CHÍNH CỦA TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ