𝐂𝟑𝟗-𝟒𝟎

560 36 0
                                    

CHƯƠNG 39

45 phút sau, Jihoon đến bệnh viện số 2 thành phố.

Qua ô kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, Jihoon đã biết chắc người nằm trên giường là Wangho .

"Tình hình thế nào rồi?" Anh hỏi bác sĩ.

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm như cấp trên đến kiểm tra phòng.

Bác sĩ trẻ vô thức đáp, "Bệnh nhân ngất do phản xạ thần kinh phế vị, có lẽ gặp phải chuyện không vui hoặc gây khó chịu nên kí/ch thích hệ thần kinh phản ứng quá mức, xuất hiện tình trạng giãn mạch máu và nhịp tim chậm, dẫn đến suy giảm áp lực tưới máu não và áp lực động mạch của bệnh nhân......"

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của y tá, bác sĩ trẻ đột nhiên khựng lại rồi ngượng ngùng nói, "Nói đơn giản là cậu ấy bị kí/h thích, cộng thêm thân thể suy nhược và đang bị cảm nữa, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều và chú ý bồi dưỡng thôi, còn trẻ nên hồi phục nhanh lắm. Sau lưng cậu ấy có vết bầm, chắc đụng phải vật cứng nào đó nhưng cũng không mấy nghiêm trọng, không bị thương gân cốt, sắp tới đừng để cậu ấy làm việc nặng nhé. Giờ cậu ấy đang ngủ, khi nào tỉnh lại có thể xuất viện được rồi."

Jihoon gật đầu rồi nhìn sang y tá, "Thanh toán ở đâu?"

Y tá lập tức dẫn đường, "Anh đi theo tôi."

Rốt cuộc bác sĩ trẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh về phòng làm việc.

Đến chỗ thu ngân, nhân viên sau quầy liếc nhìn Jihoon rồi âm thầm tặc lưỡi, nhìn cách ăn mặc này không phú thì quý, hắn cầm tờ phiếu gõ chữ rồi trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Giờ có phòng đơn không cần đặt trước, 2000 tệ một đêm. Có đổi không ạ?"

Jihoon nói, "Cho phòng bệnh bình thường đi."

Nhân viên thu ngân hơi biến sắc, trong lòng mỉa mai giàu mà keo, ngay cả phòng đơn cũng không dám ở, hèn gì ai cũng nói càng giàu càng keo! Hắn lạch tạch gõ phím, in hóa đơn và biên lai rồi đưa qua cửa sổ, lần này chẳng nói năng gì với Jihoon nữa.

Jihoon cầm hóa đơn về phòng bệnh, liếc thấy y tá đi theo bên cạnh thì dừng lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?"

Y tá dừng lại rồi nghệt mặt ra, cũng không biết tại sao mình đi theo...... Cô ôm sổ bệnh án lắc đầu nguầy nguậy, "Không có gì không có gì!"

Jihoon bước vào thang máy.

Phòng bệnh trên lầu ba, nhiều người nằm chung, tiền giường mỗi ngày 100 tệ, Jihoon đẩy cửa vào, chỉ có Wangho  vẫn chưa tỉnh, giường cậu nằm trong cùng gần sát cửa sổ.

Các bệnh nhân khác trò chuyện với người thân đi theo hoặc nghịch điện thoại, thỉnh thoảng có người liếc nhìn Wangho , cậu bé này thực sự quá đẹp, không giống những người khác lắm, chỉ lộ ra gần nửa mặt mà vẫn hết sức bắt mắt.

Khi Jihoon vào phòng bệnh, bảy tám ánh mắt lại nhìn về phía anh.

Áo măng tô cashmere, bên trong là bộ vest ba mảnh đơn giản mà vẫn sang trọng, vừa bước vào đã che hết ánh đèn trên đỉnh đầu, cao gần mét chín, đường viền hàm sắc lạnh, không giận tự uy, hoàn toàn không hợp với phòng bệnh này.

Chung quanh lập tức yên tĩnh, một người đàn ông đang xem video âm thầm tắt màn hình.

Mọi người nín thở nhìn Jihoon đi tới giường cậu bé xinh đẹp kia.

Jihoon kéo lại màn giường của Wangho , chặn hết mọi ánh mắt dòm ngó.

Không gian trở nên nhỏ hẹp, ánh đèn sáng trưng cũng bị che khuất, chỉ có đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ hắt vào, Jihoon nhìn Wangho .

Đây là lần đầu tiên Wangho  nằm trên giường bệnh.

Lần này Wangho  không thay đồ bệnh nhân mà chỉ cởi áo khoác, vẫn xanh xao gầy guộc như trước, trên cần cổ thanh mảnh lộ rõ mấy vết bầm, hình như cậu đang rất khó chịu nên nhíu chặt mày trong lúc mê man.

Jihoon hơi cúi người xuống rồi đưa tay muốn xoa đôi lông mày đang nhíu chặt kia, khi sắp chạm vào thì anh đột nhiên dừng lại, nhìn thiếu niên yếu đuối nhắm nghiền mắt, ngón tay do dự chốc lát, cuối cùng vẫn thu về.

Wangho  ngủ không hề yên ổn.

Cậu nằm mơ, trong mơ những hình ảnh trắng đen đan xen vào nhau như máy chiếu phim đời cũ, vừa rõ ràng vừa mơ hồ.

Cuối cùng cũng có màu sắc, dưới tàng cây mọc đầy hoa đèn lồng đỏ rực, giọng hát vang lên như tiếng nước chảy róc rách, một cây quạt hương bồ phe phẩy bên tai cậu mang theo làn gió mát lành, cậu ôm bàn tay mảnh khảnh ấm áp kia ngủ thiếp đi, dù nóng cũng không nỡ buông ra.

Bỗng nhiên những bông hoa đèn lồng bốc cháy, lửa rơi xuống không ngừng như sao băng rơi với tốc độ ánh sáng.

Nhà cũng cháy theo, ánh lửa hừng hực nhuộm chân trời thành màu đỏ đáng sợ, cậu vẫn đứng yên tại chỗ và chỉ biết khóc, bàn tay kia lập tức kéo cậu vào một cái ôm trìu mến ấm áp, vẫn là giọng nói như nước chảy róc rách, dịu dàng mà mạnh mẽ kia.

"Bé cưng đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."

Cậu ôm mẹ thật chặt nhưng không cảm nhận được hơi ấm của bà, chỉ biết trơ mắt nhìn bà vĩnh viễn lạnh buốt.

"Mẹ!" Tiếng hét xé lòng từ bốn phương tám hướng vọng tới.

Hàng mi dài khẽ động, Wangho  mở choàng mắt.

Chung quanh không yên tĩnh lắm, tiếng ngáy như sấm vang lên liên hồi, ý thức dần trở lại, ập vào mắt cậu là một màu trắng xóa hỗn độn rồi dần trở nên rõ ràng, sau đó là một...... một......

Gương mặt quen thuộc.

Wangho đờ đẫn nhìn hồi lâu không nhúc nhích.

Jihoon hỏi cậu, "Đói không?"

Mở miệng ra, giọng cậu khàn đến nỗi gần như không nghe thấy, "Không ạ." Wangho  bám vào đệm giường hơi cứng rồi chống tay ngồi dậy, trong con ngươi nhạt màu phủ một lớp sương mù, tựa như buổi sáng mùa thu chưa tan hết sương.

Jihoon khom người dựng gối lên cho cậu.

Lưng dựa vào gối mềm, Wangho  đau đến nỗi nhíu mày, "Cảm ơn anh."

Jihoon cầm bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường, là loại bình hết sức phổ biến mà anh mua ở cửa hàng dưới lầu, vặn nắp ra rồi lật ngược lại thành một cái cốc đơn giản, anh rót nửa cốc nước nóng đưa cho Wangho , "Uống đi."

Wangho  đang rất khát, cậu bưng cốc nước cúi đầu uống một ngụm nhỏ, không nóng, nhiệt độ rất vừa phải, chảy qua cổ họng khô khốc cực kỳ dễ chịu, Wangho  uống một hơi cạn sạch, Jihoon đưa tay đón lấy cốc, "Uống nữa không?"

Wangho khẽ lắc đầu, giờ ngay cả lắc đầu cũng rất khó khăn, cậu ngước mắt nhìn Jihoon , "Lee  tiên sinh, sao anh lại ở đây?"

Đáy mắt Jihoon ẩn chứa cảm xúc thâm trầm, anh đóng nắp bình giữ nhiệt lại, "Cậu bị ngất, bệnh viện báo cho tôi biết."

Wangho  cũng không tỏ vẻ kinh ngạc mà nở nụ cười nhẹ khiến gương mặt tái nhợt trở nên sinh động, "Lại làm phiền anh rồi."

Điện thoại để ở đầu giường, Wangho  cầm lên xem đồng hồ, 11 giờ đêm, môi cậu hơi khô, cậu mím môi nhìn sang Jihoon , "Tôi không sao đâu, anh về nhà nghỉ ngơi đi."

Jihoon bất động, "Lại lập tức xuất viện như lần trước nữa à?"

Lần trước Wangho  nằm viện, anh về chưa bao lâu thì bệnh viện gọi tới nói Wangho  đã xuất viện.

Wangho lắc đầu, "Không, tôi đâu còn chỗ nào để đi nữa."

Sanghyeok không gọi điện được nhất định sẽ tìm tới nhà cậu, giờ Wangho rất mệt nên không có ý định trở về.

Đây là phòng bệnh bình thường, một đêm khoảng 100 tệ, vẫn rẻ hơn nhà trọ.

Ánh mắt Jihoon trầm xuống, "Chủ nợ đến canh cửa à?"
Mi mắt Wangho  chớp nhẹ, một giây sau cậu nở nụ cười rồi khẽ gật đầu, "Cứ xem là vậy đi."

Trong lúc họ nói chuyện, tiếng ngáy trong phòng bệnh càng lúc càng vang dội, cứ như đang ganh đua với nhau, anh hát xong đến lượt tôi, chẳng khác nào một ban nhạc cả.

Jihoon suy nghĩ giây lát rồi cầm áo khoác đã xếp gọn gàng đưa cho Wangho , "Đi thôi."

Wangho giật mình, "Đi đâu?"

"Nhà tôi."

Jihoon lái xe đến cổng bệnh viện mới gọi điện bảo Wangho  ra.

Nửa đêm đại sảnh bệnh viện vẫn còn người, trước quầy thu ngân có mấy người xếp hàng, đến lượt Wangho , cậu làm thủ tục xuất viện, may mà lần này tiền khám bệnh, thuốc men và tiền giường chỉ hơn 300 tệ, nằm trong khả năng chi trả của cậu.

Xếp biên lai bỏ vào túi, Wangho  xách theo một túi thuốc đi ra cổng, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc, hôm nay Jihoon đổi xe.

Cậu bước nhanh hơn.

Đi đến ghế phụ, Wangho  nhìn cửa xe rồi dừng lại. Cậu chưa từng thấy loại xe này, cũng không thấy tay nắm cửa đâu, lúc này cửa xe tự động mở ra.

Wangho  lên xe, trong xe bật máy sưởi rất ấm, đóng cửa lại, Jihoon khởi động xe rồi hờ hững nói: "Xe mượn đấy, dạng cửa ẩn này đúng là thiết kế vô dụng nhất."

Wangho  chợt nhớ tới truyện gốc.

Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với khúc côn cầu trên băng, môn thể thao đốt tiền kia cậu không có cơ hội để học, Sanghyeok  dẫn cậu đến sân băng rồi mua một bộ đồ giống hệt Eunjung bảo cậu mặc vào, cậu hoàn toàn không biết chơi nên ngã sấp xuống sân băng.

Sanghyeok nổi giận đạp cậu mấy cái, "Mẹ kiếp ngu vừa thôi! Trượt băng cũng không biết, không bằng một sợi tóc của Eunjung nữa!"

Tuy đã mặc đồ bảo hộ nhưng bụng cậu vẫn bị giày trượt băng của Sanghyeok  đạp bị thương, phải dưỡng cả tháng mới khỏe lại.

Wangho  rũ mắt nhìn giày mình, có lẽ trong lúc giằng co bị Sanghyeok  giẫm lên nên giày thể thao màu trắng in nửa dấu chân rõ ràng.

Wangho  chợt hỏi: "Lee  tiên sinh, nhà anh có bàn chải chà giày và xà phòng không?"

Mười mấy phút sau, Jihoon tìm được một siêu thị mini còn mở cửa, anh dừng xe ven đường, Wangho đang định bước xuống thì Jihoon cản lại, "Ở yên trên xe đi."

Jihoon xuống xe, chốc lát sau đã xách đồ ra, ngoài xà phòng giặt giày anh còn mua một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Còn có một gói......

Kẹo?

Jihoon đánh lái, nghiêm túc nói, "Uống thuốc xong rồi ăn."

Wangho  cúi đầu nhìn túi kẹo sáng lấp lánh, là kẹo trái cây trong suốt có màu sắc rực rỡ được gói bằng giấy laser, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra vị trái cây ngọt ngào của nó.

Uống thuốc đắng rồi ăn một viên kẹo.

Chắc hẳn là điều rất hạnh phúc.

Wangho  hơi thất thần.

Lái thêm nửa tiếng, Jihoon tiến vào một bãi đỗ xe ngầm, Wangho  nhìn quanh, đây là tòa nhà đắt nhất ở trung tâm thành phố.

Trước kia còn ở nhà họ Han, mỗi lần ông Han thua bạc say xỉn về nhà đều lè nhè cả đêm, nói lần sau thắng bạc sẽ mua một căn hộ lớn trong tòa nhà ven sông này.

Lái đến chỗ đậu xe, Jihoon mở cửa cho Wangho  trước rồi mới tháo dây an toàn xuống xe.

Cách chỗ đậu mấy bước là thang máy, Jihoon quét vân tay, nhà anh ở tầng trên cùng.

Thang máy vừa rộng vừa sáng, tốc độ cũng rất nhanh, cửa thang máy mở rộng, Jihoon đi ra trước, đây là nhà thông minh nên cửa thang máy vừa mở ra thì đèn trong nhà lập tức sáng lên.

Jihoon mở tủ giày lấy đôi dép mang một lần đưa cho Wangho .

Wangho  cầm lấy, "Cảm ơn anh."

Jihoon cởi áo khoác treo lên, thay giày rồi đi vào phòng ngủ, "Cậu cứ ngồi đi."

Wangho cũng cởi áo khoác treo lên một cái móc khác rồi đi vào trong, cách bài trí cũng giống như Jihoon , đơn giản mà sang trọng.

Trong phòng khách đặt một bộ ghế salon hình vòng cung bằng da thật, Wangho  cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, lúc nãy vừa nằm trên giường bệnh nên cậu không ngồi xuống mà chỉ đặt nhẹ túi thuốc và túi đồ dùng hàng ngày lên bàn trà

[chonut] thế thân thức tỉnh rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ