28.2 Mẹ Ơi, Con Không Đau Chút Nào

475 64 2
                                    

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Sáng sớm, ánh mặt trời buông xuống đài phun nước của lâu đài, mặt nước gợn sóng sắc vàng.

Tiếng còi quen thuộc đánh thức mọi người khỏi giấc mơ.

Cả ký túc xá đều bật dậy, trước đây nhiều người không thể dậy đúng giờ nhưng bây giờ đã khác, ngay khi tiếng còi vang lên, mọi người đều tự động tỉnh:

“Mau rời giường."

”Tôi dậy rồi đây."

"Quần áo của tôi đâu?"

Mọi người vội vã chạy ra ngoài nhưng vẫn đảm bảo trật tự.

Thẩm Lâm Kiệt đứng trên đài, cùng với một số cố vấn khác ở phía sau. Họ đứng đó giống như buổi tập trung chạy bộ buổi sáng đầu tiên vậy.


Chỉ là lần này, khác với những lời phàn nàn nhốn nháo khi lần đầu tập trung, thì giờ đây toàn đội đã được xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề.

Không ai nói gì, cũng không ai phàn nàn gì.

Lần này, tất cả học viên đã tập trung, mọi người đều nghiêm túc trân trọng ngày cuối cùng của mình được ở đây.

Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt quét qua mọi người, trầm giọng nói: “Các bạn đều đến đủ hết chưa?”

Đội trưởng mỗi đội bắt đầu điểm danh:

“Báo cáo cố vấn, sỉ số tổ A có 15 người, đã đủ 15 người. ”

"Thưa thầy, nhóm B có 25 người, đã đủ 25 người, cả nhóm đều ở đây!"

"Báo cáo...."

Nghe xong, Thẩm Lâm Kiệt đảo qua mọi người, nói: "Bây giờ mọi người hãy tiến lên và lấy điện thoại của mình."

Nhân viên mang đến một chiếc hộp.

Bên trong hộp có điện thoại của từng nhóm.

Điện thoại được thu vào ngày đầu tiên,  bây giờ chúng được trả lại. Các nhóm đều hơi bối rối khi nhận lại điện thoại trên tay, có một cảm giác không thật.

Giản Trân nói: “Xin hãy cất điện thoại của bạn đi.”

Tất cả học viên đã sắp xếp theo đội của mình.

Giọng nói của Thẩm Lâm Kiệt vang lên rõ ràng và trầm thấp: "Bây giờ, cuộc chạy bộ buổi sáng bắt đầu, tất cả học viên, xuất phát."

Sau khi anh ra lệnh, tất cả các nhóm bắt đầu cuộc chạy bộ buổi sáng như bình thường, sải bước về phía trước trong gió biển. Trước đây họ rất buồn ngủ nhưng dường như bây giờ không còn thấy buồn ngủ nữa."

Sau khi xuyên thành thiếu gia giả cả nhà đều trọng sinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ