23

110 16 12
                                    

-HAPPY CHUSEOK HÚUUUU!!!!!

Mới sáng sớm, vừa bước vào cửa khoa thì Donghyun liền vui vẻ la lớn đầy sảng khoái chào mừng ngày lễ mà cậu luôn mong đợi hằng năm. Tết Chuseok là một ngày lễ lớn cũng là một dịp vô cùng đặc biệt đối với khoa cấp cứu, bởi vì sao?

-Hôm nay được về sớm đúng không các huynh đệ?

Bác sĩ Han cũng tới theo sau Donghyun, dụi dụi con mắt con lờ đờ của bản thân mà hỏi.

-Đúng rồi đúng rồi, lâu lâu mới có một lần. Em mong đợi đến ngày này chết mất.

Y tá Park cũng góp chung không khí vui mừng của cả khoa. Lúc này ai ai cũng đang căng tràn sắc sống, miệng cười toe toét bàn luận rôm rả, tiếng ồn lan toả khắp cả khoa.

Không biết họ lấy đâu ra hơi mà sức công phá của âm thanh còn lan sang tới khoa thần kinh bên trên. Đến mức mà trưởng khoa bên đó phải đích thân sang nhắc nhở:

-Các cậu à! Tôi biết mọi người đang vui nhưng mà cũng tém tém lại chứ, làm quá là nó lố lăng làm quá là nó ố dề. Ồn như vậy sao các bệnh nhân chịu nổi. Nói không phải chê chứ tôi nể cái họng của bác sĩ Kim thật đấy,

Donghyun nghe nhắc đến tên liền tự hào vỗ ngực:

-É hé trưởng khoa quá khen, miệng và họng của con chạy bằng motor mà.

Nghe đến đó thì ai cũng ôm miệng tủm tỉm cười, với độ nhây lầy này của bác sĩ Kim thì gắng nghiêm túc cũng là vô ích. Còn ông bác trưởng khoa thần kinh thì có nghe vài tin đồn về độ cà chớn Kim Donghyun rồi, hôm nay mới có dịp diện kiến định bụng phải dạy cho tên nhóc này một bài học mới được thế là ông liền lên giọng mà nói không ngừng nghỉ:

-Tôi nói thật cái này cho bác sĩ nghe, mình đã sống rồi thì việc gì mình làm cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến mọi người xung quanh vậy nên phải biết suy xét, không nên tuỳ tiện làm theo ý mình, tôi cũng biết bác sĩ Kim đây cũng còn trẻ nên thích thể hiện nhưng đã mặc trên thân chiếc áo blouse trắng rồi thì nên biết mà trưởng thành hơn đi, phải biết trách nhiệm, suy xét đúng sai. Còn nếu mà muốn làm ý mình thì lột đồ mà vào rừng ở...

Bác trưởng khoa không ngừng thuyên giảng về nhân bản, luật nhân quả rồi đến cả ti tỉ triết lý nhân sách phức tạp, ... Đúng là bệnh của người cao tuổi, không biết Donghyun có nghe lọt lỗ tai chữ nào không chứ các nhân viên khoa cấp cứu nghe đến ong ong cả đầu luôn rồi đây này.

Mọi người cứ ngỡ phen này khó mà thoát được vị trưởng khoa này ai dè từ xa có một bóng hình oai phong bước tới. Soobin nghe có tiếng ồn bên ngoài cũng rời phòng nghỉ mà xem có chuyện gì, vừa bước ra thì nghe được bài dạy nhân sinh ấy thì tỉnh cả ngủ.

Thấy cứu tinh tới, y tá Park lẫn Donghyun liền mừng rớt nước mắt, không ngừng mếu máo gọi:

-anh Long, anh Long.

Trưởng khoa Choi nhìn sơ qua cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra, đám nhóc kia lại gây chuyện rồi, mới sáng sớm kia mà. Anh liền mỉm cười hiền hào nhẹ giọng bảo với ông trưởng khoa thần kinh:

-Bác Yang à, bọn nhóc nhà tôi hơi hiếu động, nếu có làm gì ảnh hưởng đến bác thì tôi xin thay mặt xin lỗi bác nhiều ạ! Với lại hình như cũng trễ rồi, còn nhiều bệnh nhân bác quay về khoa đi bác, tôi sẽ dạy dỗ lại người của khoa tôi.

( Gongfourz ver ) Cột Sống Nghề YNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ