26

126 17 8
                                    

Dạo này bác sĩ Kim lạ lắm.

Donghyun cứ như người mất hồn vậy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhiều lúc tự nhiên mọi người lại thấy cậu đứng nghệt mặt ra gần nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này cũng vậy, chỉ mỗi việc rót nước mà nãy giờ cậu vẫn loay hoay mãi không xong. Donghyun cứ như cái bị ai nhập vậy, lấy hết ly này rồi lại đặt sang một bên, lấy ly khác rót nước vào tiếp, rồi lại tiếp tục như vậy. Đếm sơ sơ nãy giờ Donghyun lấy cũng tầm 10 ly nước rồi đấy.

Yeonjun đi ngang thấy thế liền nhăn mặt hỏi:

-Này Donghyun, em lấy nước cho ai mà nhiều thế?

Nghe thấy tên mình, cậu liền sực tỉnh:

-Em lấy cho em chứ còn ai?

- Oát? Có điên không em?

Ủa, Donghyun ngơ ngơ không hiểu vấn đề, ơ sao cái ông anh này phản ứng thái quá thế nhỉ? Chỉ là uống có ly nước thôi mà làm như cậu nốc lựu đạn không ấy.

Thấy cậu bác sĩ trẻ nhìn mình khó hiểu, Yeonjun liền lấy tay quay đầu cậu nhìn xuống cả hàng dài cốc nước lộn xộn trên bàn. Donghyun nhìn thấy thì hết cả hồn, cậu gãi đầu cười gượng.

-Thôi chết, em không để ý.

Yeonjun lắc đầu ngán ngẩm rồi lo lắng hỏi:

-Đây không phải lần đầu em như vậy, dạo này đầu óc em cứ như người trên mây ấy. Có chuyện gì hả?

Bác sĩ Kim nghe thấy thế liền trầm mặt. Chính bản thân cậu cũng nhận ra tình trạng gần đây của mình. Thật sự là Donghyun cũng không muốn như vậy đâu, lúc nào cũng ngơ ngẩn thì có ai thích đâu chứ.

Nhưng mà có một chuyện cứ canh cánh trong đầu cậu mấy ngày nay...

Kể từ cái đêm cậu đưa Dongmin về nhà thì những lời nói của hắn vẫn luôn quẩn quanh tâm trí cậu, chúng cứ là đám ong vỡ tổ bay tứ tung khiến tai cậu ù hết cả lên, đầu óc cũng chẳng thể tập trung.

Dù không chắc có đúng là hắn nói không nhưng với trực giác của mình cộng với những hành động kỳ lạ dạo gần đây của Dongmin thì Donghyun vẫn đinh ninh đúng là hắn.

Nhưng như thế có nghĩa là Han Dongmin còn yêu cậu sao?

Donghyun không biết nữa...

Liệu có thật sự là như vậy không, hắn đang trêu đùa cậu ư?

Donghyun không biết nữa...

Nếu đó là sự thật, cậu phải làm gì bây giờ?

Cậu không biết gì cả, hoàn toàn mù mịt. Donghyun bây giờ tựa như người tìm đường trong đêm tối, mò mẫm mãi mà chẳng thể tìm thấy lối ra, con mắt dường như cũng tràn ngập mây đen, cậu cứ quanh quẩn vô định mãi ở nơi ấy.

Cậu chỉ biết hình như con tim này lại có gì đó gọi là rung động rồi...

*

Đến giờ tan làm, vì hôm nay chưa đến phiên Donghyun trực đêm nên cậu liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc và định sẽ đi dạo một chút cho khuây khoả đầu óc.

( Gongfourz ver ) Cột Sống Nghề YNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ