29

111 21 8
                                    

Chiều đến, bọn học sinh lon ton xách cặp về nhà. Dù đã trải qua một ngày trời học tập miệt mài, căng cả não với lượng kiến thức khổng lồ nhưng đám trẻ vẫn tràn đầy năng lượng mà dạo chơi dọc bờ sông Hàn.

Ấy thế nhưng vẫn có cô bé còn vừa đi vừa cặm cụi học thuộc lòng. Người bé cao nhưng thân hình lại gầy ốm, cộng với đôi mắt kính dày cộm kia khiến bộ dạng trông có chút... thê thảm.

Cậu em trai đi bên cạnh thì lại năng động hơn, thân hình cũng mập mạp hơn hẳn cô. Vừa nhìn thấy xe bán bánh ngọt ngay bờ sông Hàn thì đôi mắt liền sáng rực.

-Bánh ngọt kìa. Qua kia mua đi.

Cô bé nghe vậy hơi nhíu mày. Cũng phải thôi, ai đời người nhỏ tuổi lại nói chuyện một cách hỗn hào, không đầu đuôi như thế chứ. Nhưng vì đã quen rồi nên cô cũng chỉ tỏ thái độ chứ không hề hé môi nửa lời.

Cả hai chị em cùng đến xe bánh nhỏ nghi ngút khói. Trong lúc chờ bánh, cô chị vẫn chăm chú vào sách vở. Còn cậu em lại ngứa ngáy tay chân, sở thích bay nhảy khiến cậu không thể đứng yên một chỗ được mà phấn khích chạy dọc theo bờ sông.

"BÕM"

Theo sau đấy là tiếng hét thất thanh của cậu nhóc:

-CHỊ. CHỊ HANA

Nghe tiếng gọi, cô chị liền ngước mặt lên. Mặt cô lúc ấy tái mét khi thấy đầu đứa em cứ nhấp nhô, lúc nổi lúc chìm trên mặt nước.

-Jiho bình tĩnh đi

Khuyên em mình bình tĩnh nhưng chính cô bé cũng đâu bình tĩnh được đâu. Cô mặc kệ tất cả, liều mình nhảy xuống sông cứu em. Vì cậu nhóc quá hoảng sợ nên việc giải cứu trở nên khó khăn hơn. Cậu cứ dãy dụa không ngừng, bám được vào cơ thể chị mình thì liền giữ chặt khiến cô chẳng thể bơi hay cử động. Thế là cả hai chị em bắt đầu đuối sức và chìm dần.

Cũng may người dân gần đó nghe tiếng động lớn nên đã hớt hải chạy ra, thấy được cảnh tượng ấy liền nhanh tay giải cứu và đưa hai chị em đi cấp cứu.

*

Hôm nay vẫn là một ngày làm việc bình thường ở khoa cấp cứu..

À về phía bác sĩ Han thì có hơi khác biệt một chút. Hằng ngày tự do tự tại, đi đâu thì đi, làm gì thì làm nhưng hôm nay lại có cái đuôi bất đắc dĩ theo sau. Y tá Hwang cứ tò mò đủ thứ, nhìn thấy cái chậu cây kiểng cũng hỏi vì sao nó để ở đây, thấy bức tranh trang trí cũng hỏi vì sao lại treo nó lên, ... cô hỏi đủ thứ trên đời khiến Dongmin có chút khó chịu.

Thà rằng hỏi về kiến thức thực hành thì còn đỡ, đằng này vô tri đến phiền phức. Hại bác sĩ Han sáng giờ chưa đưa được đồ ăn sáng cho Donghyun, không biết cậu giờ sao, ăn gì chưa nữa.

Chịu hết nổi, Dongmin đành trầm giọng nhắc nhở:

-Này y tá Hwang, nếu không có gì quan trọng thì cô trở về bộ phận y tá nhé. Có cậu Jung và Park sẽ giúp đỡ. Đừng theo tôi nữa.

Ae Ri nghe thế thì ỉu xìu. Đôi môi được tô son kĩ lưỡng mím lại, hai mắt chuốt mascara đen bóng cụp xuống tạo thành bộ dạng đáng thương.

( Gongfourz ver ) Cột Sống Nghề YNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ