10

26 3 0
                                    

Buổi chiều khi Ôn Ngọc Châu về đến, liền thấy Hàn Văn Húc ngồi ở sofa gõ laptop. Cậu liền hỏi:

"Hôm nay anh về sớm vậy sao?"

"Ừ. À, cậu xem giúp tôi, bản vẽ này phối màu nào thì đẹp?"

Ôn Ngọc Châu buông balo xuống, ghé sát lại xem. "Đây là bản thiết kế tĩnh lặng, cho nên phải chọn màu lạnh. Nhưng để cho không đơn điệu, thêm một chút màu nóng nhấn ở những chi tiết quan trọng như hoa trên cổ, nơ trên túi áo thì hợp."

Hàn Văn Húc cũng khá hài lòng, hắn chọn màu xanh.

Ôn Ngọc Châu chỉ: "Bánh xe màu sắc này mở to hơn chút đi, tôi nghĩ anh nên chọn màu tương phản kiểu chữ Y thì hay hơn."

"Chọn tam giác cũng được mà?" Hàn Văn Húc ra ý kiến.

"Thôi, chọn kiểu ấy sặc sỡ lắm. Đấy, màu xanh, xanh lam và đỏ."

Sau khi cả hai thảo luận thì bản vẽ được tô màu hoàn mỹ đã xong. Hàn Văn Húc tuy không nói lời cảm kích nào với Ôn Ngọc Châu, nhưng nhìn sơ qua cũng biết hắn rất hài lòng hợp ý.

Ôn Ngọc Châu cũng không chờ mong hắn cảm ơn hay nói câu ơn nghĩa nào đó, cậu xách balo lên lầu tắm, sau khi cậu mặc quần áo đi ra thì thấy Hàn Văn Húc cũng dùng phòng tắm ở chỗ khác tắm rồi.

"Trợ lý của anh đâu, sao hôm nay anh phải làm mấy việc này?" Ôn Ngọc Châu vừa múc cơm cho Hàn Văn Húc vừa hỏi. Đừng tưởng cậu hảo tâm, đây là gia quy mà ông Hàn đã dạy cậu từ đầu.

"Hôm nay là ngày vợ cậu ta sinh con, vì thế mới sáng sớm đã vội vàng gọi điện xin nghỉ phép. Hại tôi cả một ngày bận rộn. Về sớm cũng không yên." Hàn Văn Húc đón lấy bát cơm.

"Ấy chà, vị trợ lý đó có lớn hơn anh bao nhiêu đâu mà có con rồi cơ." Ôn Ngọc Châu thấy thú vị.

"Ừ, cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi, kết hôn vào lúc 20 tuổi mà giờ này mới có con, cho nên cậu ta vô cùng sốt sắng." Ở chung được một tháng, hắn đã bắt đầu quen dần, vì thế cách nói chuyện với cậu cũng không khó chịu gay gắt nữa.

"Ui ui, thế là bằng tuổi tôi người ta đã cưới vợ được hai năm rồi á?" Ôn Ngọc Châu trố mắt ngạc nhiên. "Cơ mà hình như anh không thành thạo về thiết kế cho lắm, sao làm giám đốc được hay vậy?"

Hàn Văn Húc trừng mắt nhìn Ôn Ngọc Châu khiến cậu hoảng hồn cắn đũa. "Tôi học quản trị kinh doanh, không học về thiết kế. Mấy bản vẽ này là bên dưới thi thoảng nộp cho tôi để nhờ nhà thiết kế xem qua, nhưng có lúc bận thì tôi tự tìm tòi, hơn nữa nhà thiết kế không ở lại trong công ty nên không thường xuyên gặp được."

"Ủa gì kỳ?" Ôn Ngọc Châu thắc mắc.

"Nhà thiết kế trong công ty là một cậu trai khoảng 23, 24 tuổi, cậu ta bị tật từ nhỏ nên không đi được. Có câu "có tật có tài", cậu ta là nhà thiết kế xuất sắc mà tất cả các công ty đều không mời được, công ty tôi phải trả giá gấp năm lần những chỗ khác, hơn nữa em trai tôi với cậu ta cũng có quen biết nên cậu ta mới đồng ý làm việc. Tuy vậy, điều kiện cậu ta đưa ra là không đến công ty, không bắt cậu ta có mặt chốn đông người, công việc mỗi ngày phải có người mang đến tận nhà, cần thì đến nhà tìm."

Húc Châu | YÊU LẦM CƯỚI SAI Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ