Trước khi cuộc họp diễn ra và chờ ông Hàn đến, Hàn Văn Húc ngồi xem tài liệu, đến khi thấy hơi mỏi mắt thì ngẩng đầu lên, liền phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn mình. Lơ đãng có, lâu lâu liếc mắt có, nhìn chằm chằm có. Hắn mất tự nhiên đến mức ho khan một tiếng, mọi người mới thu đi tầm mắt. Chỉ là ai cũng nhìn hắn, ngoại trừ nhà thiết kế tên Trầm Mặc kia. Anh ta thỉnh thoảng sẽ nhìn ra phía cửa, rồi sau đó lại tiếp tục phác vài nét trên bản vẽ mà mình mang theo.
Một lát sau, ông Hàn bước vào, theo sau ông là một cậu trai trẻ rất có phong độ nhưng tuổi tác dưới 20. Khí chất trên người không tệ, có nét hao hao giống Hàn Văn Húc nhưng lại có nét lôi cuốn hấp dẫn khác, mang đến cho người đối diện một cảm giác không nói nên lời. Người này chính là em trai của Hàn Văn Húc, là Hàn Minh Hiên.
Tuy rằng rất ngạc nhiên trong chuyện em trai về nước, nhưng đây là công ty, sắp sửa họp nên Hàn Văn Húc không nói cũng không hỏi, chỉnh lại tài liệu, cùng thư ký bàn bạc lại một chút rồi bắt đầu. Ôn Ngọc Châu cũng chưa từng gặp "em chồng" mình, vì thế cậu chỉ liếc nhìn cậu trai kia một cái rồi thôi.
Sau khi họp xong, ông Hàn đến bàn của Ôn Ngọc Châu, cười nói: "Hôm nay con thấy thế nào?"
"Dạ rất hồi hộp ạ, lần này con được mở mang tầm mắt, rất vui."
Ông Hàn cười đến là vui vẻ, nói: "Tốt lắm, Văn Húc à, con nên mang vợ mình đến đây nhiều lần một chút, hôm nay hai đứa đến ba rất vui." Bởi trong phòng không còn ai ngoài ba người nên ông Hàn nói rất tự nhiên.
Hàn Văn Húc chỉ gật đầu lấy lệ, sau đó hỏi: "Minh Hiên về nước khi nào vậy ba?" Thằng nhóc nay sau khi họp xong thì chạy mất không thấy tăm hơi.
"Mới vừa về chiều hôm qua thôi. Ây dà, nó lại chạy đi đâu mất, hôm con kết hôn thì nó bận thi nên không về được, ba còn chưa kịp giới thiệu Ngọc Châu với nó đây." Ông Hàn càm ràm, nhưng lại không hề bực mình, còn vui vẻ bảo trưa nay cả nhà ăn cơm cùng nhau.
Đi thang máy ra ngoài, lúc này chỉ còn lại hai người, Ôn Ngọc Châu nói: "Em trai của anh đẹp trai hơn anh nhiều." Ôn Ngọc Châu khích tướng.
Hàn Văn Húc trước giờ không để ý đến vẻ ngoài, cho nên về phương diện so sánh này hắn chẳng để tâm, im lặng không nói.
"Đẹp trai đến nỗi tôi còn thấy ganh tị." Ôn Ngọc Châu lại tiếp tục châm dầu vào lửa.
Hàn Văn Húc rốt cuộc cũng dừng chân, quay lại nói: "Những người hay so đo về sắc đẹp thì đều là thụ."
"Ê nè, anh nói gì đó?" Ôn Ngọc Châu đương nhiên hiểu về "công và thụ", thuật ngữ của hủ nữ, nghe hắn châm biếm liền xù lông nhím.
Lúc Ôn Ngọc Châu vẫn đuổi theo đòi "đánh tay đôi" với Hàn Văn Húc thì phát hiện ra trong góc bên kia có hai người đang nói chuyện. Một người đang đứng, gương mặt nhăn nhúm lại, hai tay còn đang giơ ra, hình như là giải thích gì đó, còn người kia thì đang ngồi, sắc mặt rất tệ.
"Ê ê, anh dừng lại." Hàn Văn Húc vẫn bước đi, khiến Ôn Ngọc Châu đuổi theo. "Dừng, tôi nói...ứm..." Mặt cậu va vào lưng hắn.
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cậu phải gọi tôi là gì? "Ê nè, ê ê" là gọi ai, tôi đây không biết." Hàn Văn Húc có hơi nổi giận.
BẠN ĐANG ĐỌC
Húc Châu | YÊU LẦM CƯỚI SAI
FanfictionAuthor: Sana. Category: Hiện đại, Ngược trước yêu sau, Ngọt Ngược, HE. Pairing: Hàn Văn Húc x Ôn Ngọc Châu Link fic: https://jiffyyeuchanbaek.wordpress.com/list-fic-da-hoan/fanficchanbaek-yeu-lam-cuoi-sai/ Đây là fic chuyển ver, tôi không phải tác...