Chương 27.

719 62 11
                                        

"Thì ra chú mày ngồi đây với em ghệ." Một giọng nam pha sự trêu đùa bước tới. Anh ta có mái tóc tẩy màu vàng sữa nổi bật, diện một chiếc quần vải dù ống rộng màu đen, chiếc áo khoác gió hững hờ bao lấy thân người phía trên. Vai có đeo chiếc túi đựng vợt cầu lông.

"Sao? Có việc gì?" Nguyễn Việt Thành đưa mắt nhìn anh trai vừa mới đến. Có lẽ hai người này là bạn.

"Định rủ chú mày làm vài séc cầu lông cho nóng người cơ mà chắc không tiện rồi." Anh ta kéo ghế, thoải mái ngồi xuống cạnh Nguyễn Việt Thành nhưng đôi mắt thì dừng lại trên người tôi:"Anh xin tự giới thiệu, anh là Lê Hoàng Hải, bạn của Thành. Không biết em tên gì nhỉ?"

"Em là Hoàng Minh Nghi." Tôi lễ phép trả lời.

Đây cũng là một trong số ít lần tôi tiếp xúc với bạn bè của anh. Đầu tiên là Phạm Đức Minh, thứ hai là Vũ Hồng Sơn cùng trường nhưng tôi chẳng bao giờ tiếp xúc, cuối cùng là Lê Hoàng Hải. Điểm chung của hai người họ là đều cao ráo, sáng sủa, biết chải chuốt cho vẻ bề ngoài. Bởi vậy nên nhóm bạn của Nguyễn Việt Thành đều rất ưu nhìn. Như người ta thường nói câu"trai đẹp thường đi theo đàn" ấy.

"Đúng là tên đẹp, người cũng xinh." Lê Hoàng Hải cong môi cười, tiện tay vuốt tóc một cái rồi quay sang Nguyễn Việt Thành nói với giọng quở trách "Có ghệ đẹp bảo sao chẳng quan tâm anh em."

"Mày ốm đau gì à mà cần tao quan tâm?" Nguyễn Việt Thành nhăn mặt không mấy hài lòng.

"Thế giờ tao bảo tao ốm thật thì mày có quan tâm không?" Lê Hoàng Hải vươn cánh tay khoác lấy cổ Nguyễn Việt Thành, giọng đùa cợt.

"Cút mẹ mày đi!" Nguyễn Việt Thành đẩy anh ta ra, ánh mắt nhìn về phía tôi:"Mày làm Minh Nghi sợ đấy."

"À à, xin lỗi. Tôi quên mất bạn giờ đã có chủ." Lê Hoàng Hải cười xuề, tự giơ hai tay lên đầu chứng minh mình trong sạch:"Minh Nghi à, anh chưa làm gì Thành của em hết nhé! Anh trong sạch!"

"Bây giờ thì chưa nhưng trước đó thì sao em biết được nhỉ?" Tôi chống cằm, nghiêng đầu nở một nụ cười trêu đùa.

"Anh thề là anh liêm." Lê Hoàng Hải giơ ba ngón tay thề thốt, giọng rất thẳng thắn:"Liêm quá nên đến giờ vẫn chưa có người yêu đây. Chi bằng, em có bạn thì giới thiệu cho anh."

Tôi thấy với giao diện của anh ta thì việc tìm người yêu là đơn giản, đâu thiếu thốn tới mức phải đến lượt tôi giới thiệu. Mà cho dù có vậy thì vòng bạn bè của tôi cũng không nhiều. Không thể đánh liều giao cho một người tôi chỉ mới tiếp xúc lần đầu như thế.

"Mày huyên thuyên hơi nhiều rồi đấy." Nguyễn Việt Thành gõ đầu Lê Hoàng Hải một cái nhắc nhở. Có lẽ vì anh lo thằng bạn mình nói nhiều sẽ khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

"Mùa đông lạnh như vậy, mày cũng phải cho tao có ghệ để sưởi ấm trái tim chứ." Lê Hoàng Hải lườm nguýt Nguyễn Việt Thành với vẻ đầy bất mãn.

"Bây giờ, mày ra sân, làm ba séc cầu nghe còn hợp lý hơn đấy." Nguyễn Việt Thành vỗ vai anh bạn, nói với giọng khuyên răn đầy lịch sự.

"Được rồi, tôi để không gian riêng cho hai người đấy!" Lê Hoàng Hải dù không muốn nhưng vẫn đứng dậy, chỉnh lại dây đeo túi đựng vợt cầu lông trên lưng rồi vẫy tay tạm biệt chúng tôi.

Say emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ