Chương 26: Tiến thoái lưỡng nan

52 10 0
                                    

"Ưm..."

Trán bác sĩ quân y đập vào cửa phát ra âm thanh trầm đục.

Nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn mà thay vào đó, nàng đưa chiếc lưỡi mềm mại của mình ra, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay đang che miệng mình của Lisa. Cảm giác gợi tình, ướt át khiến thiếu tá càng tức giận hơn.

Những ngón tay mảnh khảnh, thô ráp đầy vết chai của thiếu tá đi xuống bóp lấy cổ họng nàng, tay còn lại thô bạo kéo chiếc quần lót ướt sũng xuống, trực tiếp cắm vào qua kẽ mông.

"A... ô... ô..."

Chaeyoung mặt đỏ bừng, giống như bị bóp cổ đến ngạt thở, nhưng phần thân dưới của nàng lại bị đẩy rất sâu, ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ xát vách trong mẫn cảm một cách mãnh liệt, khiến nàng sướng đến mức toàn thân run rẩy, da đầu tê dại, phát ra tiếng nức nở như tiếng khóc.

Người phía sau liên tục đẩy vào, cú va chạm giận dữ khiến ngực và mông của nàng run rẩy dữ dội, đánh vào cửa gỗ dày nặng, phát ra tiếng kẽo kẹt làm người ta ê răng, tiểu huyệt thì không ngừng co rút lại.

Vị bác sĩ quân y hét lên không chịu nổi trong cơn khoái cảm tột độ, nước mắt sinh lý ươn ướt khóe mắt.

Tiếng hét tràn ra khỏi cổ họng của nàng đều biến thành những tiếng thở hổn hển yếu ớt, khiến nàng không thể đứng vững. Việc thiếu oxy trong não khiến cơ thể trở nên nhạy cảm hơn.

Lisa buông cần cổ mỏng manh của nàng ra, đưa tay ôm lấy eo nàng.

Chất lỏng trong suốt như pha lê nhỏ xuống lòng bàn tay thiếu tá, rơi xuống ống quần của Chaeyoung, để lại mùi dâm đãng.

"Chạm vào tôi." Chaeyoung quay đầu lại, khàn giọng nói.

Khi nàng lên giường với Lisa, luôn kiên nhẫn có rất nhiều màn dạo đầu, ôm, hôn, chạm vào... Cơ thể nàng càng khao khát những điều này một cách kỳ lạ sau khi đạt cực khoái.

Rõ ràng là giống như lần trước, cô tùy tiện chạm vào, xoa ướt rồi đi thẳng vào chủ đề, có rất ít lần cao trào như thế này.

Cơ thể của nàng chắc chắn sẽ rất thoả mãn.

Nhưng bây giờ nàng lại khao khát cơ thể trần trụi và ấm áp của thiếu tá áp vào da nàng, ôm nàng, chậm rãi xoa bóp ngực nàng, dịu dàng chạm vào eo và bụng nàng, nhẹ nhàng hôn nàng...

Chỉ cần nghĩ đến đó, hoa huyệt của bác sĩ quân y bắt đầu trở nên khó chịu hơn, nàng không khỏi nâng mông lên, kẹp lấy các ngón tay của thiếu tá, vặn xoắn.

Da của Chaeyoung trắng đến mức phát sáng, phần cổ lộ ra khi quay đầu có những vết véo đậm màu đỏ tím, gần như để lại vết máu ứ đọng.

Xương quai xanh giữ màu tím giống như một loại đá mỏng gồ ghề nào đó, lộ ra vẻ gợi cảm gãy khúc, vặn vẹo không thể giải thích được.

Chỉ cần nghĩ đến việc bác sĩ quân y tìm kiếm tình dục như thế này trên giường người khác đã khiến Lisa càng thêm khó chịu.

Trong bữa tiệc thị giác đỉnh cao này, thiếu tá rút ngón tay ra, nhéo eo nàng, cắn vào cặp mông trắng nõn đang đung đưa của nàng. Những cảm xúc phức tạp và ngột ngạt đang điên cuồng giằng co trong cô như những con thú hoang lắng đọng trong mùi máu ở miệng cô.

Thiếu tá cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan mang tên Chaeyoung. Cô biết đây là một vấn đề nan giải.

Trong môi trường thỉnh thoảng có tiếng còi báo động không kích vang lên, mọi người đều lo lắng rằng họ sẽ không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau, bóng đen của cái chết treo trên đầu, gần như sẽ ập xuống bất cứ lúc nào. Hôm nay bạn say rượu, ngày hôm sau bạn sẽ say theo tín ngưỡng mà hầu hết mọi người đều sống.

Lisa nhìn thấy sự theo đuổi y học cuối cùng của nàng trong những cuốn sách y học chứa đầy những ghi chú khác nhau được viết bởi các bác sĩ quân y. Những khoảng trống rải rác luôn viết về lý do tại sao một bệnh nhân nào đó không được cứu trong một năm và tháng nào đó.

Những hồ sơ này vẫn tiếp tục cho đến ba năm trước. Có vẻ như bác sĩ quân y đã quen với việc mọi người chết vì nhiều lý do khác nhau nên đã ngừng ghi chép.

Lisa hy vọng rằng nàng thực sự tê liệt, nhưng không phải vậy.

Cô có thể cảm nhận được Chaeyoung không lạnh lùng lãnh đạm như bề ngoài, thay vào đó nàng là một người nhạy cảm về mặt cảm xúc, giống như lần đầu tiên họ ngủ với nhau, đó là vì cái chết của người lính trẻ nội tạng bị tan nát, làm bác sĩ muốn phát tiết.

Người này đã làm bác sĩ hơn mười năm, trải qua vô số sinh tử, nhưng đối với loại chuyện này, nàng vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Cô có thể hỏi gì ở Chaeyoung? Cô hiểu rất rõ sự miễn cưỡng trong chuyện tình cảm của nàng, hơn nữa cô không thể đảm bảo cho Chaeyoung bất cứ điều gì, dù sao sống được là một vấn đề may mắn.

Trong lúc nhất thời, Lisa hận không thể đánh gãy chân mình để nghỉ hưu xin về nước, nhưng cô biết rõ rằng ngay cả điều này cũng vô ích.

Bởi vì bác sĩ quân y không muốn.

"Đau quá!" Một tiếng kêu khàn khàn, cộng với cơn đau nhói ở tai khiến thiếu tá tỉnh táo lại.

"Lisa, cô là chó sao?"

Mông của Chaeyoung bị cắn hai hàng răng đỏ như máu, trông đặc biệt bắt mắt.

Sắc mặt Chaeyoung chợt tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, nàng cắn chặt môi dưới, khống chế co rút cơ thể, dùng rất nhiều ý chí để không tát thiếu tá hai cái.

Đồ khốn này!

"Tôi xin lỗi, tôi..." Lisa đặt môi lên hàng vết máu, nhẹ nhàng liếm chúng.

Bác sĩ quân y lại run lên vì đau, quay người, véo tai cô lên, cười lạnh nói: "Tôi? Tôi cái gì? Cô muốn để lại một hàng răng để tôi không thể ngủ với người khác phải không?"

"Ừ." Lisa mím môi, đồng ý.

Chaeyoung nhịn không được, lạnh lùng nói một tiếng, làm cho lỗ tai người phụ nữ đỏ bừng, bò vào trong ngực nàng kêu thảm thiết, lúc này nàng mới chịu buông ra.

Lisa không dám phản kháng, sau khi thấy nàng tức giận xong, cô thấp giọng nói: "Tôi sẽ khử trùng cho cô..."

Bác sĩ quân y cũng lười để ý đến cô, hai hàng răng nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ có hai vết cắt đẫm máu do răng nanh gây ra, không cần vội vàng khử trùng, nàng nhướng mày, bình tĩnh nói: "Cởi quần áo ra, bế tôi đi tắm."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: 5 days ago ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

(LICHAENG) ÁNH TRĂNG CỦA LÒNG TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ