Chương 17: Cắn ngón tay

51 6 0
                                    

Đây là một nụ hôn vô cùng khó cưỡng, khao khát chiếm hữu, từ môi xâm nhập vào khoang miệng, mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Kỹ năng hôn của Lisa vẫn còn ở mức tương đối kém, cô không phản ứng chút nào, đầu lưỡi bị động xâm chiếm cho đến khi miệng cô tràn ngập mùi rượu nồng nặc.

Hơi thở bị cướp đoạt từng chút, trước khi đại não của thiếu tá trở nên trống rỗng, nàng miễn cưỡng ôm cô, quay đầu đi.

Những người canh gác tuần tra, y tá trực đêm, những người bị thương thỉnh thoảng đi lại, thậm chí cả những người lính công binh khiêng xác, đều có thể nhìn thấy họ.

So với văn phòng của Chaeyoung, trong sân ngoài phòng bệnh vào nửa đêm có lẽ sẽ có nhiều người hơn.

"Cô không muốn sao?" Đôi môi đỏ tươi của Chaeyoung áp vào tai cô thì thầm: "Nhưng nhìn cô có vẻ rất thích."

Khi bác sĩ quân y đang nói, bàn tay mảnh khảnh của nàng đã nhanh chóng vươn vào trong vạt áo của Lisa, nắm lấy bộ ngực mềm mại căng phồng của cô.

Núm vú trong lòng bàn tay đã dựng đứng, Chaeyoung tùy ý xoa xoa hạt cườm đỏ cứng.

"Ưm..." Hơi thở của Lisa trở nên gấp gáp, cánh tay ôm vai cô mạnh hơn một chút, "Tôi muốn, nhưng tôi muốn ở trên giường."

Lisa vừa mới nằm mơ, quần lót của cô đã ướt đẫm, khiến lúc này cô càng cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng cô không muốn ở một nơi như thế này, nơi có người đến bất cứ lúc nào mà không nói cho mình biết, nó khác xa với môi trường ấm áp và mềm mại của nền văn minh nhân loại mà cô hằng mong ước.

Chaeyoung trông có vẻ hơi say, trên gò má trắng trẻo có hơi hồng hào, đôi mắt đen láy mờ đi vì rượu.

Nàng không biết mình không nghe rõ lời thiếu tá hay do rượu khiến phản ứng của nàng chậm hơn. Nàng tiếp tục hôn lên một bên mặt thiếu tá một lúc rồi mới từ từ buông ra, đứng thẳng dậy.

Lisa có thể cảm nhận được sự không khoan dung của người phụ nữ này, nhưng cuối cùng vị bác sĩ quân y cũng buông cô ra, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm giác khó chịu trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng.

"Có thời gian rảnh hỏi thăm y tá trưởng xem tôi đã kết hôn chưa. Tại sao lại không trực tiếp đến gặp tôi?" Giọng nói của Chaeyoung có chút khàn khàn, nàng đi về phía trước mà không nhìn cô.

"Bởi vì..." Lisa im lặng một lúc rồi đi theo nàng, "Tôi không muốn nhìn thấy cô ngủ với người khác, điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu."

Trên con đường dẫn đến nơi ở của Chaeyoung có một con đường lát đá xanh chỉ hai người đi được. Cây bụi và cỏ hai bên được cắt tỉa gọn gàng, phủ bằng ánh trăng lốm đốm và điểm xuyết những vì sao.

Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, Chaeyoung quay đầu lại nói: "Cô ghen tị à?"

Lisa không thể nhìn thấy vẻ mặt của vị bác sĩ quân y, dưới ánh trăng mờ ảo, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của nàng, khóe miệng nhếch lên, như thể đang mỉm cười.

Cô nghĩ đây không phải là điều vô nghĩa sao?

"Ừ." Thiếu tá mím môi, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Cô biết đấy, nếu không có chiến tranh, tôi hy vọng có thể cùng cô phát triển quan hệ như bình thường, hẹn hò ở rạp chiếu phim, hiệu sách, quán rượu rồi đi về nhà ôm hôn..."

Sau khi Lisa phát hiện ra tình cảm của mình, cô đặc biệt thẳng thắn và bộc trực.

Trong lúc nhất thời, Chaeyoung không dám quay đầu nhìn vào mắt thiếu tá, sợ bị thiêu đốt bởi sự chân thành trong đôi mắt đó.

Trong đêm, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió, một lúc sau, Lisa tiếp tục nói: "Nhưng nếu không có chiến tranh, có lẽ cô sẽ kết hôn và sinh con từ rất sớm rồi?"

Tay áo sơ mi xắn lên của thiếu tá tuột xuống, cổ tay rắn chắc của cô lộ ra. Cô không nghe thấy câu trả lời của Chaeyoung, liền cúi đầu tùy ý kéo mạnh.

"Tôi không thích đàn ông." Chaeyoung nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng sau này đừng nhắc lại điều này."

"Chúng ta không cần phải hiểu nhau."

Lisa ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, trong lòng cảm thấy chua chát, trước khi cô kịp gật đầu, Chaeyoung đã giơ tay nhéo cằm cô.

Ngón giữa của bàn tay phải nàng ấn thẳng vào miệng cô.

Những ngón tay mảnh khảnh khuấy động cái lưỡi mềm mại, giống như động tác nghiền nát tiểu huyệt của bác sĩ quân y giống Lisa trước đó.

Thiếu tá mở to mắt, theo bản năng cắn vào ngón tay Chaeyoung, nhưng cô không những không nhả ngón tay ra, mà lưỡi còn quấn lấy nó nhiều hơn.

Miệng tràn đầy nước bọt, chảy xuống khóe môi và ngón tay, Lisa cảm thấy muốn nôn mửa dưới áp lực của đốt ngón tay đang khuấy động.

Sợ cắn Chaeyoung, cô đành phải mở miệng, rên rỉ, cố gắng đẩy ngón tay của bác sĩ quân y ra.

Cho dù muốn cô im lặng ngừng nói, làm như vậy có cần thiết không? Người này có phải có bệnh hay không?

"Đừng cử động." Chaeyoung né tránh ý định nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Thả lỏng, liếm đi."

Nước mắt sinh lý của Lisa trào ra. Cô mơ hồ nhìn thấy dục vọng gần như chìm đắm trong đôi mắt đen láy của Chaeyoung, sau đó cô nhận ra rằng liếm ngón tay có lẽ sẽ khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

(LICHAENG) ÁNH TRĂNG CỦA LÒNG TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ