Chương 4

25 3 0
                                    

Trần Kha dừng bước.

Ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt nhàn nhạt của cô, làm hòa tan vẻ lạnh lùng, cô nhìn Đan Ny, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, tựa hồ đã hiểu ra.

"Ừm." Cô mặc toàn màu đen, ngay cả giày cao gót cũng là màu đen, bộ vest nữ sĩ đơn giản, bên trong mặc áo sơ mi trắng tinh, ngoại trừ đồng hồ đeo tay không có bất kỳ phụ kiện nào, nghiêm túc tỉ mỉ.

Khóe môi Đan Ny mấp máy, câu hỏi vừa lên tới miệng lại bị nuốt xuống.

Nàng quay mặt nói: "Lên xe đi." Trần Kha chạm vào cửa ghế sau, mở cửa hành khách.

"Đã nhận được một hành khách có số hiệu là 1619..." Giọng nói phát thanh lại vang lên.

Lộ trình điều hướng hiển thị trên màn hình điện thoại, Đan Ny đại khái liếc nhìn, khóe mắt thoáng thấy Trần Kha đang nhìn mình, liền giả vờ không để ý, khởi động xe.

Con đường chính vào giờ cao điểm buổi sáng rất đông đúc, một đoàn xe dài đã hình thành trước ngã tư, cảnh sát giao thông giao đứng giữa để duy trì trật tự.

Chờ đèn đỏ, xe im bặt.

Đan Ny nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược mà đếm từng giây, cảm giác được ánh mắt bên phải chiếu vào mặt mình, trong lòng có chút không thoải mái, bình tĩnh quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn quang cảnh đường phố.

"Hôm nay đi dự tang lễ của ba tôi." Giọng nói trầm ấm của Trần Kha truyền đến bên tai nàng.

Đan Ny sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt bình tĩnh của người kia.

Đôi mắt đen láy của cô giống như một vực sâu, bên ngoài trong sáng nhưng bên trong ẩn chứa những cảm xúc ẩn nhẫn cùng khắc chế.

Đan Ny lại nhìn đi chỗ khác.

"Xe của tôi có biển số hạn chế, sẽ đến đón người từ công ty con. Taxi, một chiếc từ chối ca trực đến đón, chiếc còn lại không chịu đến nhà tang lễ." Trần Kha tiếp tục, gần như quý chữ như vàng, đơn giản giải thích mọi trùng hợp cùng nguyên nhân.

Đan Ny nghe vậy không khỏi giật giật khóe môi.

Đường đường là lão tổng của một hãng hàng không cơ nhiên gọi taxi, nghe cũng thật thảm, không hiểu sao nàng lại muốn cười một chút.

Nụ cười không thể che giấu, nở rộ nơi khóe mắt và chân mày như dòng suối, kiều mị động lòng người.

Trần Kha nhìn nàng, ánh mắt ấm áp.

Một lúc sau, nụ cười trên mặt Đan Ny biến mất, nàng nhìn thẳng về phía trước, giọng bình thản nói: "Trần tổng nói cho tôi biết làm gì."

"Không phải em tò mò sao?"

"...." Đan Ny im lặng.

Đúng vậy, nàng thực sự tò mò, bị Trần Kha nhìn ra, không ai hiểu nàng hơn người này, cho nên nàng cũng lười phủ nhận chứ đừng nói là phản bác.

Trần Kha không nói, chỉ nhìn nàng.

Ngoại hình của nàng rất mê hoặc, đặc biệt là đôi mắt của nàng trời sinh mị hoặc, ngay cả khi nàng không cười cũng có một nửa phong tình, nhìn giống như sẽ không an phận đúng đắn.

[Đản Xác][cover] Lão Bà Kết Hôn Sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ