17. Nhìn liền phiền
Lúc thức dậy, đầu Na Thần có hơi nặng, chắc là do suốt một đêm bị ác mộng dày vò.
Không có quy luật cố định nhưng cứ cách một thời gian, Na Thần lại xuất hiện rất nhiều giấc mơ, hỗn loạn rối ren vô cùng. Những thứ trong mơ dường như là chuyện trong trí nhớ của hắn, nhưng mỗi lần đều lại như hắn đang nhìn thấy câu chuyện của người khác.
Cứ tỉnh lại là không còn nhớ rõ nữa.
Hắn nằm trên giường, nhìn lông tơ màu trắng trên nóc nhà, lần tay lên đầu giường ấn vào cái nút nhỏ, nóc nhà phát ra tiếng môtơ điện rất bé sau đó thảm lông từ từ nhăn lại rồi trượt ra góc tường.
Ánh nắng chói chang từ trên nóc nhà chậm rãi rơi xuống, phủ kín toàn bộ căn phòng. Na Thần nhắm mắt lại, lười biếng vặn mình trong ánh nắng ấm áp.
Hắn đã phải bỏ ra một tuần để cải tạo nóc thùng xe này, cắt bỏ nắp thùng, lắp hai lớp kính dày, trang bị thêm môtơ điện rồi mới phủ thảm lông lên. Thời điểm nắng đẹp, hắn thích cứ nằm ườn trên giường như thế, vùi mình trong lớp lông tơ thật dày để phơi nắng, cả người đều được hơi ấm bao lấy, thậm chí phơi đến khi nhũn cả người ra. Đèn ở ngoại ô ít, buổi tối có thể nhìn thấy rất nhiều sao, đôi khi tối không ngủ được, hắn cũng sẽ mở nóc ra mà nằm ngắm sao.
Nhiều sao quá, Thần Thần. Con có thấy không, mẹ mang con cùng bay lên nhé.
Sau khi chúng ta cùng chết là có thể bay lên, mẹ mang con bay đi...
Na Thần khẽ nhíu mày. Giọng nói của mẹ lúc nào cũng thật êm ái, nhưng có khi lại khiến hắn kinh hoảng. Hắn không biết sau âm thanh ngọt ngào ấy sẽ là cái gì. Hắn không dám động đậy cũng không dám nói lời nào. Bất cứ hành động nào cũng khiến mẹ đột nhiên bùng nổ được. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không phải lúc nào cũng tránh được.
Vì sao con không nói lời nào, vì sao không để ý tới mẹ?
Có phải con ghét mẹ không! Sao lại ghét mẹ!
Na Thần đột ngột bật dậy từ trên giường, cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng khi bị mẹ ném xuống dòng sông đã đóng băng như nước tràn đầy thân thể hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt trời, đón nhận thứ ánh sáng chói mắt, mãi cho đến khi mắt bị ánh sáng cường độ mạnh kích thích đến đau rát, mọi vật trước mắt đều biến mất, chỉ còn một mảnh trắng xóa thì hắn mới cúi đầu, choáng váng nằm xuống giường.
Đến khi mặt trời đứng bóng hắn mới lấy di động ra nhìn giờ, đã trưa rồi. Hắn đè bụng, từ hôm qua tới giờ hắn chưa ăn cái gì, có điều chắc dạ dày chưa tỉnh nên không có cảm giác gì hết.
Phân vân chọn bia hay sữa trong chốc lát, cuối cùng Na Thần cầm hộp sữa lên.
Lúc đang hút sữa hắn mới thấy máy tính còn chưa tắt, đi tới nhìn màn hình đen tối om mà sửng sốt cả nửa ngày, thò tay ra lay lay con chuột.
Màn hình sáng lên, khung trò chuyện với Đậu cô ve xào tái vẫn ở trạng thái như ngày hôm qua. Hắn chăm chú nhìn cái avatar của Đậu cô ve xào tái, không biết là suốt hai ngày qua An Hách chưa từng online lần nào hay là có lên nhưng không trả lời hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Này anh đẹp trai, tóc giả rớt rồi kìa! (End)
RomanceTác giả: Vu Triết Thể loại: hoan hỉ oan gia, đô thị tình duyên, HE Độ dài: 56 chương chính văn. Biên tập: cuopbienmap Poster: Ant<3 "Xin lỗi..." An Hách chỉ nói tới đây thì ngừng lại. Sửng sốt một hồi lâu mới tiếp được một câu...