Trong điện rốt cục trở lên im lặng, Lý Vị Ương thở dài, nói:
"Còn không ra?"Một bóng người từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, cười hì hì, không phải là Nguyên Liệt thì còn ai vào đây? Vừa rồi, hắn ở sau cửa sổ nháy mắt với nàng, dọa nàng nhất thời bị sốc!
Lý Vị Ương bật cười:
"Ngươi cảm thấy hoàng cung đại nội giống như cái chợ hả, có thể tự do ra vào sao?"Nguyên Liệt tung mình lộn vài vòng. Không biết hắn lấy ở đâu ra một bộ y phục cấm vệ trong cung, màu đen huyền, trên áo có thêu một con hổ, dường như rất sống động, có đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm, đầu hắn đội võ quan đen bóng, càng làm nổi bật thêm màu da trắng nõn khiến hắn càng thập phần đẹp đẽ.
Hắn cười nói:
"Nàng nhìn xem, ta cảm thấy bộ y phục cấm vệ này thực thích hợp với ta"Đúng là rất thích hợp, hắn rốt cuộc lượm được nó ở chỗ nào? Lý Vị Ương nhướn mày, lại nghe thấy hắn nói:
"Nàng yên tâm đi, ta thông minh như vậy, sẽ không bị phát hiện đâu ."
Lý Vị Ương biết cá tính của hắn, quả quyết sẽ không mang đến phiền toái cho nàng, nhân tiện nói: "Cửa cung sẽ nhanh đóng đó, ngươi sao còn chạy đến đây?"
"Hôm nay có yến hội, cửa cung tự nhiên sẽ lùi lại nửa canh giờ mới đóng, thế nào, Quách tiểu thư không biết sao?"
Hắn ung dung nói, ánh mắt tràn đầy lưu chuyển, khuôn mặt sáng như ngọc lấp lánh, thanh âm mát lạnh có chút lưỡng lự làm người ta cảm thấy trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.
"Ngươi ấy, luôn tùy ý làm bậy."
Lý Vị Ương thở dài, ngồi xuống, tự rót cho chính mình một chén nước.Nguyên Liệt cười hì hì dựa vào nàng rồi ngồi xuống, nói:
"Tại ta nhớ nàng thôi!""Nói hươu nói vượn gì vậy, vừa mới gặp lúc nãy"
Lý Vị Ương quay đầu, đã thấy hắn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như ngọc lưu ly trong suốt. Trong lòng nàng xẹt qua một loại cảm giác kỳ quái, liền cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn
"Hôm nay Hồ thuận phi nhìn ngươi chằm chằm , có thấy không vậy?"
"Lão yêu bà kia, là muội muội ruột của lão Húc Vương phi, ta đoạt đi vương vị của cháu bà ta, bà ta đương nhiên đối với ta có nhiều bất mãn, cái này không có gì kỳ quái cả."
Nguyên Liệt không chút để ý cười cười.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng nâng mi mắt, nói:
"Ngươi ở Húc Vương phủ có thuận lợi không?""Đương nhiên, ta thông minh như vậy, phụ vương và mấy lão thần tử đều đối xử với ta vô cùng tốt......"
Hắn đương nhiên sẽ không để nàng lo lắng, dường như giống với đang nói đùa.Nửa đường xuất hiện ra một người như vậy, làm sao dễ dàng lấy lòng những lão thần tử cố chấp của Húc Vương, những người đó không thể đánh, cũng không thể giết, chỉ có thể từ từ thu phục bọn họ.
Lý Vị Ương lắc đầu cười.
"Thế nào, nàng không tin?" Hắn hỏi nàng.
"Sao lại không? Ngươi thông minh như vậy, có ai lại không thích ngươi đâu......"