Chap 10: Cảm giác an toàn

4.3K 245 17
                                    

Trong chuyện tình cảm, ai là người phát hiện ra trước thì người đó có quyền chủ động hơn. Nhưng cũng sẽ là người chịu đau đớn nhiều hơn. Một Thùy Chi hòa đông, vui vẻ, nhí nhảnh đang ngày trở nên ít nói và trầm lặng y như con người nội tâm luôn ẩn sâu bên trong Chi, nó chỉ chờ một ngày một điều gì đó xé toang cái vẻ bọc bên ngoài để biến con người vô cùng trong sáng ấy trở nên trầm lặng như lúc này.

Con người đến một giây phút nào đó bỗng nhiên họ sẽ phải thay đổi để trưởng thành.Con người thay đổi, tớ sẽ thay đổi, cậu sẽ thay đổi, tớ chỉ mong chúng ta có thể thay đổi theo cùng một hướng.

Nếu Chi đã trở nên trầm tĩnh hơn thì Trúc lại trở nên trưởng thành và chín chắn hơn kể từ khi nghe tin bố bị bệnh. Trúc sẽ cố gắng để bố mẹ cảm thấy an tâm hơn khi Trúc đã chín chắn hơn rất nhiều. Con người có vẻ bên ngoài càng lạnh lùng thì thực chất trong lòng họ lại càng ấm áp.

Trúc luôn cảm nhận được Chi có điều đó dấu mình nhưng không thể biết được đó là điều gì. Bạn bè, gia đình, cuộc sống, tất cả mọi thứ Chi vẫn chia sẻ với Trúc nhưng mọi lần. Nhưng ngay cả đến cái cách sẻ chia nó cũng không còn mang tính cần sự che chở của Trúc như trước đây nữa. Nó chỉ đơn giản là sự chia sẻ của một người bạn. Trúc vui vì Chi đã có thể tự giải quyết những chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình. Nhưng lại cảm thấy hụt hẫng khi bỗng nhiên thấy Chi không còn dự dẫm vào mình nữa. Vừa buồn, vừa vui, thật là kì lạ.

Mình không hỏi, bạn không nói sẽ tạo ra khoảng cách.

Mình hỏi rồi, bạn không trả lời cuối cùng cũng rời xa..!

Giữa hai người họ giờ đây mối liên hệ chỉ còn như một sây dây mỏng. Chỉ cần một trong hai dứt khoát mà giật thật mạnh thì sẽ ngay lập tức đứt. Nhưng cả hai họ đều không muốn, Chi không thể rời xa Trúc dù cho có cố gắng bao nhiêu. Còn Trúc, dù cho Chi có thay đổi như thế nào vẫn thầm lặng ở bên. Bởi Trúc biết, Chi có một nỗi thống khổ nào đó mà chưa nói ra với mình, rồi sẽ có một ngày Trúc sẽ tìm hiểu được nó.

Chiều chiều Trúc vẫn ngồi chờ Chi ở chiếc ghế đá đó. Lặng lẽ dõi theo bóng hình nhỏ bé đó. Một hôm Chi đi ra ngoài tình cờ nhìn thấy bóng hình quen thuộc đó. Chi sững người lại, hóa ra Trúc ngày nào cũng chờ đợi Chi như vậy sao? Chi chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi bật khóc.

Tại sao dù cho Chi có cố gắng đấy Trúc ra xa mình như thế nào Trúc cũng vẫn cứ quan tâm Chi như vậy. Chi làm sao có thể xa Trúc khi Trúc cứ như vậy. Trúc ngốc quá, tại sao lại cứ ở bên người bỏ mặc mình vậy cơ chứ. Chi khóc cho Trúc, khóc cho mình, cho cái thứ tình cảm mập mờ không thể gọi tên mà Chi đang cố gắng xóa đi. Tâm trạng Chi lúc này rất hỗn loạn, vừa hạnh phúc khi thấy Trúc vẫn luôn ở bên mình, vừa đau lòng, lại vừa căm ghét bản thân mình.

Sau 2 tuần như vậy thì Chi chợt thấy Trúc không còn ngồi ở đó nữa, nhìn trong trường cũng không thấy đâu. Dù cho luôn cố gắng đẩy Trúc ra xa nhưng khi không thấy Trúc đâu nữa Chi vẫn cảm thấy buồn, hụt hẫng. Thực ra Trúc không hề bỏ mặc Chi, chỉ còn không đầy hai tháng nữa là sinh nhật Chi. Trúc muốn mua cho Chi một món quà bằng chính đồng tiền mình đã làm ra. Lại vừa có thể chờ Chi đi về cùng, dù sao khung giờ này Trúc cũng không bận học gì.

Because you liveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ