[52-x]

5.1K 316 0
                                    

Thân là Thiếu chủ của Câu Xà, theo lý mà nói, sự tồn tại của Ngô Diệc Phàm trong tổ chức này hẳn rất quan trọng, nhưng không phải tháng nào anh ta cũng về Kyoto, số lần lộ diện trong hội nghị gia tộc cũng không nhiều, mà mỗi lần về thể nào cũng có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

Ví dụ như lần này đây, Tam Đảo Khánh Tử muốn anh ta dẫn theo Bạch về, để công nhận Bạch, thì phải ngay trong sào huyệt của Câu Xà, cho Bạch một thân phận.

Nếu trước ngày 15 tháng sau, Bạch có thể hoàn thành nhiệm vụ giết 7 mạng người, vậy thì Bạch sẽ được trao cho vinh dự của Câu Xà, chính là hình xăm con rắn răng nhọn ở bên eo.

"Em không tìm được cơ hội thích hợp, tính cảnh giác của người phụ nữ kia quá cao." Bạch Hiền ngồi trên giường, nghịch chiếc nhẫn ở tay trái, cau mày nói với Ngô Diệc Phàm. Cậu đến Kyoto đã 3 ngày, chỉ gặp qua Khánh Tử 2 lần, nếu như không có môi trường thích hợp, tỉ lệ thành công của thôi miên sâu là rất thấp, cậu không muốn mạo hiểm.

"Sẽ có cơ hội," Ngô Diệc Phàm ngồi trên ghế salon đối diện, cầm sợi dây chuyền Bạch Hiền đưa, anh ta đã xem xét cẩn thận mỗi một viên kim cương trên đó, nhưng cũng không tìm được máy định vị như lời Bạch Hiền nói, "Tam Đảo Khánh Tử cần cậu." Nói xong, anh ta bỏ dây chuyền vào túi.

Bạch Hiền bĩu môi, Ngô Diệc Phàm từng nói với cậu, Tam Đảo Khánh Tử hay gặp ác mộng, mà cả trong mộng bà cũng không gặp được người mình yêu.

"Vậy ngoại trừ chờ đợi thì không thể làm gì khác." Bạch Hiền đứng lên, chân trần bước trên mặt đá lót sàn, nền đất lạnh lẽo khiến Bạch Hiền khẽ rùng mình, cậu bỗng nhiên rất nhớ Xán Liệt, nhớ cái người mỗi lúc như thế này sẽ ôm cậu vào lòng.

"Bạch Hiền," Ngô Diệc Phàm đột nhiên đã mở miệng gọi cậu, "Cảm ơn." Sau đó nói như vậy. Bất kể mục đích của bọn họ có giống nhau hay khác nhau như thế nào, Bạch Hiền vẫn là người duy nhất biết được tất cả về anh ta và hành động cùng anh ta.

Bạch Hiền không đáp lại lời cảm ơn kia, cũng không có ý định nói cho Ngô Diệc Phàm biết thật ra thì kế hoạch của cậu đã mất hết ý nghĩa rồi.

Cậu và Ngô Diệc Phàm từng dùng 3 tháng để nghiên cứu khu nhà của Tam Đảo, để lựa chọn điểm bộc phá chính xác nhất, bảo đảm khi bọn họ kích nổ số thuốc nổ mất hai năm mới bố trí xong, sẽ khiến cho khu nhà có lịch sử trăm năm, trong tiếng nổ tung, cả mảnh vụn cũng không thừa lại.

Đương nhiên, đó là sau khi Ngô Diệc Phàm mang Trương Nghệ Hưng đi, còn Bạch Hiền lấy được mật mã.

Tiếp đó Baek sẽ biến mất trong vụ nổ, MIA, đạt được sự tự do mà Biện Bạch Hiền từng muốn.

Mà hôm nay tất cả đều trở nên vô nghĩa, Mân Thạc ở trong điện thoại nói, đừng đi Nhật Bản, đừng tin Park, hiện tại, cậu đã tới Nhật Bản, đã tin Park.

Khi màn đêm bao trùm xuống thành phố, Ngô Diệc Phàm xoay chìa khóa xe trong tay, bọn họ phải lên đường, đến cái lồng giam thiên sứ của anh ta, đến sào huyệt ẩn giấu ác ý nở đầy hoa diên vĩ.

Bạch Hiền nhìn vào gương, chỉnh lại áo của mình, cài thêm một cúc áo nữa, tránh cho việc thiếu sợi dây chuyền nên thoạt nhìn có hơi trống trải, sau đó cậu lại xoay chiếc nhẫn trong tay, cuối cùng nở một nụ cười yên tâm, cho người hiện không ở bên cạnh, cũng không chính bản thân cậu.

"Đi thôi." Bạch Hiền vỗ vai Ngô Diệc Phàm, cất bước ra cửa trước.

Nhưng Bạch Hiền còn chưa đi tới thì cửa đã mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen tiến vào, sau đó Bạch Hiền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang nở nụ cười dịu dàng, là Tam Đảo Khánh Tử.

"Phu nhân." Bạch Hiền cười khom người, chuyện này có chút ngoài ý muốn, cậu theo bản năng mà miết nhẹ gót giày bên phải, ở đó có giấu một đoạn dao phẫu thuật.

"Mẹ." Ngô Diệc Phàm đi tới, mang theo vẻ mặt nghi hoặc, Bạch Hiền thoáng nhìn vào lòng bàn tay anh ta, nơi giờ đã rịn một lớp mồ hôi.

"May là đến kịp lúc." Khánh Tử cười vỗ tay một cái, nhưng không nhìn vào bất cứ một ai trong số bọn họ, mà đi thẳng tới ghế salon.

Bạch Hiền cảm thấy có hơi là lạ, không phải bởi vì Tam Đảo Khánh Tử đột nhiên xuất hiện, mà cái lạ đó đến từ chính người phụ nữ này, nhưng cậu nhất thời nghĩ không ra là lạ chỗ nào.

"Mẹ, hội nghị hủy bỏ rồi sao?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày hỏi.

"Hội nghị vẫn như cũ," Khánh Tử cười cười, "Tha thứ cho người mẹ thất thường này của con, nhưng trước đó, có một số việc con cần phải biết." Bà lơ đãng quét mắt về phía Bạch đang đứng ở một bên, "Sẽ không lâu lắm."

"Em vào xe chờ anh." Bạch Hiền nở nụ cười với Ngô Diệc Phàm, lại xoay sang Khánh Tử, "Vậy thì, phụ nhân, lát nữa gặp." Cậu lại cung kính hành lễ với người phụ nữ kia, sau đó xoay người đi ra cửa, một trong hai người mặc đồ đen đi theo sau lưng cậu, cùng nhau rời khỏi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Bạch Hiền cắm tay vào túi quần, cậu đang giả vờ thoải mái, thế nên không thể để người khác nhìn thấy nắm tay đang siết chặt.

.

.

.

"Mẹ." Ngô Diệc Phàm gọi Tam Đảo Khánh Tử, mặc dù là chỉ có hai người, bọn họ vẫn giằng co với nhau trong âm thầm, huống hồ bây giờ còn có thủ hạ ở đây.

"Phàm," Khánh Tử nhìn anh ta, ánh mắt kia đượm đau thương, dù sao hai người cũng có gương mặt giống nhau đến vậy. Khánh Tử thở dài, sau đó cúi đầu, ánh mắt nhìn vào đóa hoa diên vĩ màu đỏ cam trên bộ kimono trắng, "Mẹ mệt mỏi quá."

Ngô Diệc Phàm không nói gì, cũng không tin lời bà, kể từ lúc anh ta nắm tay Nghệ Hưng đứng ngoài căn nhà đang bốc cháy nhìn thấy ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt bà thì không bao giờ tin nữa.

"Muốn ngủ một giấc thật ngon." Bà ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mày nhíu chặt của Ngô Diệc Phàm, giọng nói dịu dàng, miệng nở nụ cười ưu thương, nhưng nụ cười này chỉ dừng lại một giây, thậm chí khiến Ngô Diệc Phàm hoài nghi nụ cười mà anh ta nhìn thấy có phải chỉ là ảo giác mà thôi.

Khánh Tử giơ tay lên, tên thủ hạ còn lại đặt cái túi trong tay gã lên bàn, lấy một chiếc laptop ra, sau khi khởi động máy thì lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Khánh Tử đứng lên, đi về phía cửa sổ sát đất trong phòng, lúc đi ngang qua Ngô Diệc Phàm, bà nở nụ cười, hỏi, "Phàm, con có biết thứ gọi là tuyệt vọng không?"

Sau đó bà xoay người, đưa tay về phía anh ta, giữa lòng bàn tay là một cái thẻ nhớ.

.

.

.

"Park, máy định vị tách ra rồi." Angela đối chiếu hai máy cầm ở hai tay, nhíu mày lại, nhưng không đưa ra được bất cứ đáp án nào, vì vậy cô ta xoay người, nhìn về phía chàng trai đứng ở sau lưng.

Xán Liệt luôn tựa vào ở bên cửa sổ, điếu thuốc trong tay không biết đã tắt từ lúc nào, anh chỉ là đứng ở đó, như là đang nhìn những ánh đèn hiu hắt ngoài cảnh đêm. Anh sẽ không nói cho bất cứ người nào biết, vừa nãy khi nhắm mắt lại, anh đã nhìn thấy bảo bối của anh đang cười với anh.


[Fanfic] Nằm dưới ánh mặt trời (Xán Bạch / Hiện đại / FBI / HE)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ