Trì Sính ban ngày ở lì trong phòng đùa giỡn cới con rắn nhỏ dễ thương, buổi tối lại chạy đi thao người khác, thời gian trôi qua thực sự là giống như một ngày của Đế Vương. Đáng tiếc là, làm Đế Vương chưa được mấy ngày liền có điện thoại gọi tới cắt ngang.
"Ba con nhập viện rồi, mau về nhà."
Trì Sính đặt di động xuống, hai hàng mày kiếm xoắn lại thành một đường cong mạnh mẽ.
Tiểu Long tay còn đang ở mảnh rừng dưới bụng Trì Sính vuốt ve, trộm xem vẻ mặt bất thường của hắn, cái miệng nhỏ nhắn mân mê, thăm dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Trì Sính đem một Tiểu Long đang náo loạn vứt sang một bên, "Không phải việc của cậu." Làm bộ muốn đứng dậy xuống giường.
Tiểu Long thoáng cái bay đến ôm lấy tay Trì Sính, hai chân tách ra trườn lên người hắn, ánh mắt khiêu khích.
"Em giúp anh bắn ra nhé, nếu không sẽ rất khó chịu a."
Trì Sính nhìn Tiểu Long trong chốc lát, đột nhiên đưa tay đẩy cậu ta xuống, trực tiếp cưỡi lên mặt, cự vật trong miệng Tiểu Long thống khoái đâm chọt một trận, qua loa chấm dứt, mặc quần áo xuống giường.
Tiểu Long mắt nhìn Trì Sính rời khỏi, mới dám đem máu cùng nước bọt ngậm trong miệng phun ra.
"Nhớ xem chừng đám rắn cho tốt." Trì Sính căn dặn hai trợ thủ.
Hai người đồng loạt gật đầu, nhìn Trì Sính lái xe rời đi.
Tuy rằng đã làm biện pháp bảo vệ thật tốt, thế nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy không yên lòng đối với bảo bối, đó là con lục mãng đã theo hắn tận sáu năm. Từ lúc Trì Sính bắt đầu nuôi rắn, con lục mãng này vẫn luôn ở cạnh hắn, bắt luận là đi đâu, Trì Sính cũng đều mang theo nó.
Trì Sính còn đặt cho con lục mãng này một cái tên cúng cơm, gọi là Bình dấm chua nhỏ.
Còn rắn này giống như tên mình, Bình dấm chua nhỏ thật sự là máu ghen không ít, nó nhiều năm chiếm lấy ổ chăn của Trì Sính. Người khác có thể ngồi lên giường, có làm chuyện "kia" nó cũng không ngăn cản, chính là đừng bao giờ nghĩ đến việc tiếng vào ổ chăn của Trì Sính. Một khi lãnh thổ bị chiếm, con rắn này có thể lập tức bò lên siết kẻ đó đến chết.
Trì Sính mặc một bộ áo màu xám, Bình dấm nhỏ một thân xanh biếc, bu trên thân hình cao ngất của Trì Sính, tựa như dựa vào một gốc cây đại thụ. Đầu nó tại ngón tay của Trì Sính đùa nghịch lay động một hồi, thừa dịp Trì Sính không chú ý liền liếm một cái lên mặt hắn.
"Ha ha ha ..." Trì Sính sờ sờ đầu Bình dấm nhỏ, "Ta ai cũng không thích, chỉ thích mình ngươi."
Bình dấm nhỏ dùng đuôi nịnh nọt cọ cọ bụng Trì Sính.
Đến nhà, lái xe dừng lại, Trì Sính ôm Bình dấm chua nhỏ cùng nhau xuống xe.
Chung Văn Ngọc, mẹ của Trì Sính, vừa mở cửa ra, liền mạnh mẽ lui vế sau vài bước, nhanh chóng xa thật xa.
"Ai u, con còn mang theo cái con này đến đây sao?"
"Để nó lại đó con không yên lòng."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nghịch tập ái chi thượng tình đich
HumorThể loại: hiện đại, "kinh thành đệ nhất pháo" công, lưu manh đáng yêu thụ, hài hước, 1×1, HE. 283 chương+ 5 phiên ngoại