Chương 12: Hắn đến tìm con!

9K 445 9
                                    

"Đã tìm được." Người đàn ông ngồi trên mô- tô ôn nhu nói, lộ ra bộ dáng tươi cười vô cùng sáng lạn. Ánh mắt thâm tình nhìn Thẩm Mi cách đó không xa.


Lạnh, hơi lạnh thấu xương quét sạch toàn thân. Thẩm Mi như đóng băng tại chỗ, rõ ràng là giữa trưa nhưng nàng như ngã vào vực sâu vạn trượng, toàn bộ thế giới đều tối đen.


Lý Ngạo Quân híp mắt quan sát nam nhân, nàng thật sự rất muốn ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông hắn! Chẳng qua là, lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng phải dừng lại. Ánh mắt hắn quá mức thâm tình! Mà ánh mắt đó, rõ ràng là nhìn về phía Thẩm Mi phía sau mình. Quay đầu, đang muốn hỏi Thẩm Mi có quen biết hắn không, thế nhưng đập vào mắt nàng là nỗi sợ hãi ngập tràn trong mắt Thẩm Mi. Chẳng lẽ...

Nghĩ đến cái gì đó, Lý Ngạo Quân mạnh mẽ chuyển hướng nhìn nam nhân kia.

Oanh oanh, tiếng máy xe phát ra như âm thanh máy kéo. Lý Ngạo Quân vừa mới quay đầu chỉ thấy bóng lưng hắn cưỡi xe rời đi.

"Cô không sao chứ?" Lý Ngạo Quân quan tâm hỏi. Thẩm Mi trước mặt nàng sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Ánh mắt có chút trì trệ dần dần có tiêu cự, rốt cuộc thấy rõ người trước mắt. Thẩm Mi tự nói với mình phải trấn định lại, lòng bàn tay nắm chặt, nói xin lỗi: "Thật có lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái, có chuyện gì mai nói sau." Nói xong, nàng không để Lý Ngạo Quân kịp phản ứng, giơ tay ngăn lại một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.

Lý Ngạo Quân nhìn theo xe càng ngày càng xa, lại quay đầu nhìn về phía xe gắn máy ly khai, đáy mắt lộ vẻ trầm tư.

Lát sau, nàng lấy điện thoại di động ra, rất nhanh có người bắt máy.

"Điều tra thế nào?" Lý Ngạo Quân hỏi, thanh âm trầm thấp.

"Có chút ít manh mối." Thanh âm lười biếng mang theo chút khó chịu, hiển nhiên trong giấc mộng bị quấy rầy. "Ba ngày sau cho cô câu trả lời thuyết phục."


Thấy nàng muốn treo điện thoại, Lý Ngạo Quân vội vàng nói: "Đợi một chút, đem tin tức cô biết nói cho tôi nghe trước ."

"Ài, tối hôm qua tôi một đêm không ngủ!" Đối phương khó chịu nói, nhưng không trực tiếp cúp điện thoại. Một lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sột soạt trong chăn. "Tôi nói, nàng không phải đồng nghiệp cùng cô hợp tác sao? Cần gì phải biết nhiều như vậy? Lần đầu tiên tôi thấy cô gấp như vậy."


"Ừ, ảnh hưởng không nhỏ." Lý Ngạo Quân dừng một chút, không giấu giếm: "Cô ấy hiện tại không chỉ là đối tượng hợp tác của tôi mà còn là người trực tiếp cạnh tranh vị trí tổng giám đốc với tôi."

"Có ý tứ, đối tượng hợp tác trực tiếp trở thành đối thủ cạnh tranh, nàng cũng đủ xui xẻo, gặp phải người không từ thủ đoạn như cô!"


"Cô cũng có hứng thú làm đối thủ của tôi sao?" Lý Ngạo Quân tựa tiếu phi tiếu. Nữ nhân này, lại muốn ăn đòn rồi.

Đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh xin tha thứ: "Đại tiểu thư, bà cô, tôi vì cô bây giờ phải rời khỏi giường nhỏ thân yêu, cô cũng đừng dọa tôi như vậy được không?"


Lý Ngạo Quân bị âm thanh giả vờ giả vịt của nàng chọc cười: "Ít nói nhảm, rốt cuộc tra được cái gì."

"Nàng vốn không phải là người ở đây, là tám năm trước cả nhả dọn đến. Trước đây nhà bọn họ sống tại Đồng Thành, Mân Thành. Trong vài năm, tựa hồ liên tục chuyển nhà ?"

"Liên tục chuyển nhà?" Đối với điểm này Lý Ngạo Quân có chút không hiểu, suy đoán nói: "Vì công việc của cha mẹ của nàng sao?"

[BHTT][edit] Giày cao gót (Cao cân hài) - Quân Ngôn HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ