Chương 47: Không có biện pháp lưỡng toàn

9.7K 378 8
                                    

Thẩm Mi liếc nhìn từng bản thiết kế lần lượt hiện ra trên màn hình máy tính, tuy nói hiện giờ chỉ là bản sơ phác, nhưng nàng vẫn không khỏi cảm khái tài năng của Tô Thụy.

Điện thoại đúng lúc vang lên, Thẩm Mi bắt máy, thanh âm mềm nhũng của Lý Ngạo Quân lập tức truyền tới.

"Honey, có nghĩ tới người ta không."

Thẩm Mi vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói. "Lý tổng, giờ làm việc."

"Được, Thẩm tổng đại nhân." Lý Ngạo Quân thuận theo nàng nói, trong lòng tính toán như thế nào đối phó Thẩm Mi bảo thủ, ngoài miệng khôi phục đứng đắn nói. "Tôi gửi em sơ đồ phác thảo, đã xem qua chưa?"

"Ừ, đang xem, rất tốt." Thẩm Mi đơn giản trực tiếp cho một câu đánh giá.

Lý Ngạo Quân nghe vậy nở nụ cười. "Thụy Thụy muốn mời chúng ta ăn cơm, vừa lúc có thể thảo luận một chút phương án thiết kế, em có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề, đã định thời gian chưa?" Thẩm Mi cũng vui vẻ cười nói.

Lý Ngạo Quân báo thời gian, hai người lại nói vài câu liên quan đến công việc liền cúp máy.

Đặt điện thoại lên bàn, Thẩm Mi ngẩn đầu, vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính phản chiếu nét tươi cười trên mặt mình, nàng hơi sững sờ, không khỏi giơ tay xoa má. Từ ngày quen biết Lý Ngạo Quân, nàng cười nhiều hơn, tâm tình cũng sáng sủa không ít.

Sửng sờ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hình ảnh bên trong bỗng biến thành tình cảnh thân mật hôm qua tại nhà Lý Ngạo Quân, môi của nàng, mắt của nàng, tay của nàng...

Thẩm Mi khôi phục tinh thần, lập tức đỏ mặt. Vỗ vỗ hai má ửng hồng, nàng thầm mắng mình nghĩ ngợi lung tung. Cầm lấy hồ sơ đọc lại lần nữa, qua hồi lâu tâm tư xao động mới dần ổn định lại.

"Cộc cộc cộc." Cửa phòng bị gõ vang.

"Mời vào." Thẩm Mi ngừng bút trên tay, ngẩn đầu nhìn về phía cửa.

Lôi Chấn Đình bước vào.

Thẩm Mi đứng dậy, hướng hắn gật đầu. "Lôi đổng, tìm tôi có việc?" Nàng hỏi, nhìn sắc mặt Lôi Chấn Đình lai giả bất thiện. (Người đến không có ý tốt)

"Thẩm Mi, tôi luôn tin tưởng cô, cũng hy vọng cô thẳng thắn với tôi." Lôi Chấn Đình ngồi vào ghế đối diện bàn làm việc, hai tay chống cằm, yên lặng nhìn Thẩm Mi chằm chằm. "Gần đây cô và Lý Ngạo Quân qua lại rất thân thiết phải không?" Dừng một chút, hắn bổ sung. "Tôi có bạn làm ở bệnh viện thấy hai người."

Thẩm Mi không phủ nhận, thản nhiên nói. "Lý tổng bị thương, với tư cách bạn thân, mấy ngày nay tôi đúng là ở bệnh viện chăm sóc cô ấy."

"Bạn thân." Lôi Chấn Đình châm chọc nhếch môi, ánh mắt dần chuyển lạnh. "Thẩm Mi, cô đã quên trước đây tôi nói gì với cô sao? Trên thương trường, chỉ có đối tác và kẻ thù, không có bạn bè."

Thẩm Mi cau mày, thần sắc trên mặt cũng lạnh xuống vài phần. "Lôi đổng, kết giao bạn bè là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến công việc."

"A, không liên quan đến công việc? Cô cảm thấy tôi có tin hay không?" Lôi Chấn Đình đùa cợt nghiêng qua liếc nàng, thân thể tựa về phía sau. "Thẩm Mi, tôi cần chứng minh, nói miệng cũng vô dụng."

[BHTT][edit] Giày cao gót (Cao cân hài) - Quân Ngôn HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ