Chap 39
Nó lấy chiếc điện thoại và chạy lên nhà, và phi thẳng luôn vào phòng. Vừa mở nguồn ra nó đã thấy rất nhiều cuộc gọi thoại, nó mở từng cái để nghe:
''- Trân, là chị đây, nếu em nhận được tin nhắn này thì gọi lại cho chị nhé''
''- Chị đợi em gọi, nhưng có lẽ em vẫn còn giận chị, thật sự thì chị và Thuận Lâm...'' – Đoạn thứ hai tắt ngấm, có vẻ ngắn gọn
'' – Bọn anh đã quen nhau lâu rồi và đã đính hôn với nhau rồi'' Nó há hốc miệng khi nghe chính giọng của Lâm nói điều đó, nước mắt ứ đọng cứ thế tràn ra, rồi tin nhắn thoại vang lên tiếng nói của chị gái nó '' Anh đã nói thẳng với con bé sao?'' – Và... Lại tắt giữa chừng
'' – Đáng lý ra chị nên nói cho em biết sớm, nhưng chị sợ em đau lòng nên định là sau này khi hai chị em đi đến một tình cảm tốt đẹp hơn thì chị sẽ nói, không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này''
'' – Bọn anh đã lên kế hoạch cho đám cưới, tháng sau... Em về chứ?''- Lại là tiếng của anh ấy, nó đang đứt từng khúc ruột. Nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng được
Hắn sau khi tắm xong thì đưa tay lấy hộp cứu thương và quay trở lại giường, hắn xem xét lại bàn tay và cánh tay của mình. Đầy các vết xước và bầm. Chuyện là lúc nhảy xuống từ vách đá, tay bị cọ xát với những hòn đá gần đấy thêm bị nó cào xước tay khi dằng co ở dưới biển làm hắn xót đến thấu xương, hắn xem quanh bốn năm vết bầm tím, đau quá đi mất. Hắn lấy băng dán cá nhân băng lại những vết thương hở, sau đó thì lấy băng giảm đau dán lên vai vì hoạt động quá mạnh nên hơi đau. Rồi hắn chọn lấy chiếc áo dài tay để che đi vết thương trên khắp cánh tay mình. Và ung dung đi ra ngoài. Thì cũng gặp lúc ông Đại đang đi ra. Ông kính cẩn:
- Xong rồi ạ.
- Ừ, ông về đi, tôi lo chuyện còn lại ở đây.
Ông Đại ngẩn lên nhìn ngạc nhiên, và sau đó lộ ngay vẻ hạnh phúc trên gương mặt mình:
- Cậu chủ... Đã lớn thật rồi. Không bỏ công tôi ở đây bao năm. Dũng cảm lên cậu ơi.
- Ông đang nói cái gì thế? Haizzz, ông thật là... - Hắn dần hiểu ra ý của ông quản gia.
- Thế không phải sao? – nói với giọng sảo trá – người ta là con gái nhà lành đấy ạ?!
- Haizz... đã bảo là không phải rồi mà. Thôi ông đi nhanh cho tôi nhờ, ở đây suy xét lung tung quá.
- À vâng, phải đi sớm chứ ạ?! – Rồi ông đi ra ngoài, khi đóng cửa, ông không quên ném lại cho hắn cái điệu cười gian trá của mình. Hắn chống nạnh. Đúng là hết nói nổi với ông già này mà.
Nhưng rồi hắn cũng đi lên lầu để gọi nó xuống ăn. Hắn hớn hở, không biết vì sao nhưng vẫn cứ thấy rạo rực ở trong lòng. Hẳn tối nay sẽ không tệ đâu.
'' cạch'' – Hắn mở của phòng nó ra, nhưng đập vào mắt hắn là cảnh tượng nó đang khóc nức nở...Lại thế nữa rồi... Hắn nhìn chiếc điện thoại vẫn đang vang vọng tiếng nói của một chàng trai. Hắn chắc chắn đó là Thuận Lâm nên đã đi thẳng đến nó, nắm lấy chiếc điện thoại và ném thẳng vào tường. Nó hoảng hốt nhìn loạt hành động của hắn, nhìn lên hắn thì chỉ được đáp lại với câu nói ngắn gọn:
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi! [ Wattys2016] [full]
Teen FictionTruyện đầu tay, mang hướng mới, không xa hoa hay ATSM, nếu mấy bạn ủng hộ thể loại này thì đọc truyện tớ nha. Thank các bạn Hoàng Trân Trân (17 tuổi): Con của một gia đình giàu có, nhưng không có nghĩa nó là đứa ăn chơi xa xỉ như mấy cô nàng khác...