Chương 43

13.5K 739 40
                                    

"Ảnh Nguyệt, chúng ta muốn du hồ, giống như không có thuyền." Một tay nắm tay đại lão bản, một tay chỉ vào mấy thuyền trên mặt hồ này, hiện tại lúc này bên hồ đã không có thuyền trống, về phần vì cái gì còn nắm tay đại lão bản không buông ra? Cái này cũng là bởi vì hiện tại ánh trăng rất tốt, ngọn đèn quanh thân cũng không tệ, nhưng ở bên hồ vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn. Đối với sự tình từ nay về sau, liền sau này rồi nói sau, ít nhất hiện tại người đứng ở bên người đại lão bản bồi nàng cùng nhau ngắm đèn du hồ là chính mình. 

"Vậy phu quân có thể có đề nghị tốt?" Tiêu Ảnh Nguyệt không thèm để ý, tùy ý Bạch Liêm nắm tay mình tản bộ bên bờ cách hồ thật xa.

"Đề nghị tốt vốn không có, nếu không có thuyền, chúng ta có thể tản bộ, buổi tối chạy tới du hồ cũng không an toàn, nếu rớt xuống hồ thì làm sao bây giờ." Quan trọng nhất là ta lớn đến thế này, phi cơ xe lửa ô tô xe đạp xe ngựa cái gì xe đều ngồi qua, chính là không ngồi qua thuyền, cũng sẽ không biết bơi lội.

"Ân, phu quân nói cũng đúng, phu quân, hôm nay nhưng là tế hoa đăng mỗi năm một lần, phu quân không đến hồ xem xét một phen, chẳng phải là đáng tiếc?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong một bộ vẻ mặt đáng tiếc nhìn Bạch Liêm.

"......" Ta không chơi, đề tài này không tốt, ta đầu hàng. Nếu thật sự là không có thuyền, thật là có điểm đáng tiếc, nhưng, đại lão bản ngươi thật có thể giả bộ, hôm nay đi ra du hồ, còn có hẹn cùng người khác, như thế nào có khả năng không có thuyền, nhưng hội thuyền này là ở nơi nào?

"Ha ha" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bộ dáng kinh ngạc của người bên cạnh một trận buồn cười.

"Tiểu thư, thuyền của Thanh Ảnh tiểu thư các nàng đã muốn cập bến gần lại đây." Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi tới, chỉ vào một bè gỗ không xa để con thuyền cập bến, trên bè gỗ có một người một bàn tay cầm một cái đèn lồng lớn, một bàn tay cầm một khối có quy luật che ở trên đèn lồng, một con thuyền đang từ từ tới gần bè gỗ.

"Ân, đi qua đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn con thuyền chậm rãi cập bờ, nói xong cảm giác được trong lòng bàn tay đang nắm tay mình có cảm giác ẩm ướt, quay đầu hỏi:"Phu quân?"

"A, ân?" Thuyền cập bến kia là được đi. Nhưng không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe đến đại lão bản xưng hô "phu quân", nhịn không được nói:"Ảnh Nguyệt, ân, không phải nói thời điểm không ai, chúng ta đều có thể kêu tên lẫn nhau sao?"  Hai chữ "phu quân" này tuy rằng là thực không sai, ta hiện tại tuy là "phu" của ngươi, nhưng đối với ngươi cũng như với "quân".  

( Ý của BL là hiện tại BL là chồng của Ảnh Nguyệt, nhưng Ảnh Nguyệt cũng là chủ của BL, BL đối với Ảnh Nguyệt như "thần" đối với "quân", nghĩa là tôn kính như quan đối với vua vậy)

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn người dưới ánh trăng, trước đêm nay nàng đã muốn xưng hô nàng như vậy không chỉ một lần, vì sao lúc này phản ứng lại thay đổi như vậy?

"Ân, không có việc gì, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, Ảnh Nguyệt ngươi không cần để ý, hắc hắc." Hôm nay thật là đầu bị choáng váng, đêm nay không chỉ mặc bộ áo dài trắng mà ngày thường không bao giờ mặc, hiện tại đầu óc còn mơ màng hồ ngôn loạn ngữ (nói năng lộn xộn), đại lão bản bình thường đều kêu như vậy không phải sao.

[BHTT] [Edit] Điếm tiểu nhịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ