Chương 77

11.1K 575 30
                                    

"Tiểu thư, dựa theo phân phó của ngươi, sau ngày Hiệp Nhị tiểu thư truyền tin, liền dẫn người đến địa điểm theo như trong thư, chính là cuối cùng cô gia không đi, Hiệp Nhị tiểu thư khó thở mà quay về." Mộc Vân Trúc nhìn mấy ngày nay tiểu thư nhà mình đột nhiên trở nên thực rảnh rỗi, đã có hai ngày tiểu thư các nàng không đi thư phòng xem sổ sách, như vậy còn chưa tính, tiểu thư mỗi ngày còn mặt mang tươi cười ngồi ở trong phòng hoặc là ở hoa viên đọc sách, như vậy có phải rất kì quái hay không, mà ngày thường người kia hẳn là 'chơi bời lêu lổng' lại đột nhiên dậy sớm bận rộn.

"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày suy tư một hồi hỏi:"Cũng biết người nàng mang đi là người thế nào?"

"Tiểu thư, nếu Tiêu Nhất bọn họ không nhìn lầm, những người đó đều là những nhân vật hung ác." Mộc Vân Trúc thoáng nhớ lại, nghĩ đến thời điểm Tiêu Nhất lo lắng nói cái này, không khỏi vì vị cô gia này của các nàng cảm thấy may mắn, nếu hắn háo sắc hơn một chút, lòng hiếu kỳ nặng hơn một chút, ngày đó thật sự đi phó ước, hậu quả không cần đoán, theo lần đầu tiên gặp mặt đẫm máu của hắn cùng Hiệp Nhị tiểu thư là có thể biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào.

"Mộc Vân Trúc, đi xuống để cho Tiêu Nhất thông tri cho biệt viện, tìm vài người âm thầm che chở Bạch Liêm, đặc biệt trong khoảng thời gian này, nhưng việc này không thể làm cho Bạch Liêm biết, thư viện bên kia Nhất Nguyệt cũng đồng dạng tìm thêm vài người đi theo." Tiêu Ảnh Nguyệt mày liễu khinh nhăn, nói xong thoáng suy nghĩ một chút lại nói:"Hiệp Nhị đến trong phủ làm khách nhiều ngày, ta cũng nên đi qua vấn an một chút mới phải, Cầm Thư một hồi truyền lời nhắn đến đông sương."

"Vâng, tiểu thư." Cầm Thư sau khi ứng hạ liền cùng Mộc Vân Trúc lui đi ra ngoài.

"Ảnh Nguyệt." Bạch Liêm ôm tiểu Nhị Nguyệt nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt ở hoa viên đọc sách, cười tủm tỉm bước nhanh tới gần.

"Tỷ tỷ." Tiểu Nhị Nguyệt nhu nhu đồng âm lộ ra hai má hồng đáng yêu, từ trong lòng Bạch Liêm giãy dụa đứng ở dưới đất, ôm trong tay buồn cười tiểu lão hổ, bổ nhào vào bên chân Tiêu Ảnh Nguyệt.

Tiêu Ảnh Nguyệt hồi Bạch Liêm một tươi cười thản nhiên, buông sách trong tay, thân thủ ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng.

Tiểu Nhị Nguyệt gấp gáp giơ tiểu lão hổ bằng vải trong tay cho Tiêu Ảnh Nguyệt như hiến vật quý nói:"Tỷ tỷ, xem, tiểu lão hổ của ca ca."

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc tiếp nhận lão hổ bằng vải trong tay tiểu Nhị Nguyệt, sau khi đánh giá cẩn thận hồi lâu quay đầu nhìn Bạch Liêm đang có vẻ mặt xấu hổ nói:"Thì ra lão hổ ờ gia hương phu quân là lớn lên có bộ dáng như thế!" Lỗ tai bằng vải này rất là kỳ quái một lớn một nhỏ không nói còn khá dài, nói lỗ tai này là tai hổ còn không bằng nói là lỗ tai thỏ càng chuẩn xác chút, ánh mắt cũng là như vậy, kỳ quái nhất là còn không có cái mũi, tứ chi liền lại càng không cần phải nói, đã không thể đem cái gì đó tản ra bốn hướng bốn phương gọi là chân lão hổ, càng kỳ lạ là bên kia thượng khâu lại châm tuyến chân, vô luận thấy thế nào đều như là răng cưa nhiều một chút đi.

"Lão hổ ở gia hương ta không phải có bộ dáng này, một loại động vật khác chính là lớn lên bộ dáng như vậy." Bạch Liêm ban đầu vì năng lực động thủ của mình còn cảm thấy một trận đắc ý, hiện tại bị ánh mắt trêu tức của đại lão bản nhìn trên mặt một trận nóng bỏng.

[BHTT] [Edit] Điếm tiểu nhịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ