Chương 15: Rốt Cuộc Hung Thủ Đã Xuất Hiện

151 12 0
                                    

Enjoy ~~~~~~~

==========================================================================

  "Anh họ, người ngày đó mày nói không phải cô ta à?" Lăn lộn cùng Thế Huân từ nhỏ tới lớn, sao Xán Liệt lại không nhìn ra, nếu quả thật là cái cô Tôn kia thì đời nào Thế Huân còn ngồi đây rung đùi nhàn nhã uống café."Nhảm nhí!" Thế Huân khinh khỉnh liếc hắn một cái, rủa thầm sao còn chưa bê thức ăn lên. Lộc Hàm lại lo âu nhìn hắn, bị người mình ngày nhớ đêm mong phản bội nhất định rất đau khổ nhỉ, thế mà ngoài mặt còn phải giả vờ ung dung như thế, khó cho anh ta rồi."Ánh mắt cậu kiểu gì thế!" Thế Huân thấy ánh mắt thông cảm của Lộc Hàm tức thì xù lông lên.

Lộc Hàm lập tức gục đầu, bụng lại càng thông cảm hắn."Anh thích cậu ấy." Cậu Biện phun ra một câu giật gân."Phụt." Thế Huân bực dọc vừa bưng café lên uống nháy mắt liền cống hiến cho bàn ăn. Xán Liệt vui triệt để, tốt quá! Mọi người đều bị ông anh khủng bố này chọc cho phun café ra hết! Giống như đang quanh quẩn trong mê cung trong rừng, đột nhiên hắn nhìn thấy người cùng cảnh ngộ vậy, đều bị quân địch bắt làm tù binh, đột nhiên nghênh đón đội cứu viện của quân ta!"Xán Liệt rốt cuộc cậu ta là ai!" Lần này Thế Huân thật sự thẹn quá hóa giận rồi, lật đật liếc gương mặt hoang mang của Lộc Hàm, âm thầm thở ra một hơi, may quá, không phải vẻ mặt chán ghét."Tao còn chưa giới thiệu, cậu Biện đây là con cưng của cục trưởng X, làm pháp y. Xán Liệt có chút phấn khởi giới thiệu.

Lòng mừng rỡ y như được ăn tết vậy. Mặt Thế Huân biến đổi có vẻ quái dị, rủa thầm, chẳng trách nói chuyện kiểu đó, thì ra là qua lại với người chết."Vừa rồi chắc cậu thấy cô Tôn từ đầu nên mới qua đây nhỉ." Thế Huân sắc sảo tìm ra mấu chốt."Bằng không tôi ăn no lại đây làm gì?" Cậu Biện không khách sáo vặn lại, nhìn Lộc Hàm, "Vừa rồi sao cậu giúp tôi?"Lộc Hàm thấy họng súng ngắm ngay mình, hơi giật mình, "Lấy góc độ cầm ly của cô Tôn, café đó nhất định sẽ văng lên người ông tổng trước." Ý Lộc Hàm rất đơn giản, tôi không có ý định giúp cậu, vì bảo vệ ông tổng thôi. Vốn cho rằng cái cậu Biện chanh chua này sẽ lạnh nhạt châm chích mình, ai ngờ cậu ta lại thản nhiên cười, làm ba người có mặt chỗ này ngơ ngơ như bò đội nón .

Thế Huân nghe Lộc Hàm nói xong trong lòng thấy ấm áp, không tệ, lúc nào cũng nghĩ đến mình, trẻ con dễ dạy."Cậu không thích anh ta." Cậu Biện lại tổng kết một câu, cơn tức của Thế Huân nghẹn trong ngực, có phần sốt ruột nhìn Lộc Hàm hi vọng cậu có thể phản bác. Lộc Hàm càng mù tịt, "Đương nhiên tôi không thích rồi, anh ấy là ông tổng của tôi, tôi kính trọng anh ấy."Tất cả mọi người đều cảm thấy không khí đông lại trong nháy mắt, hơi lạnh buốt giá bốc ra từ người Thế Huân. Cậu Biện chăm chú nhìn hắn với vẻ sâu xa, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, hớn hở nói với Xán Liệt. "Về thôi, mẹ anh còn chờ anh báo cáo kết quả ở nhà tôi kìa." Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu ta, ý nghĩ của cậu trai kinh khủng này có thể nhìn thấu người khác, bản thân mình diễn kịch cả nửa ngày lại coi hắn là xiếc khỉ để nhìn.Song hắn cũng đành bất lực thỏa hiệp, báo cáo kết quả quan trọng hơn.

Nếu không bà già lại một khóc hai quậy ba thắt cổ, chịu không xiết luôn, tuy rằng hắn rất muốn ở lại xem kịch. Hai người ra đến cửa, hắn không kềm được hỏi một câu, "Cậu nói anh họ tôi thích Lộc Hàm, thật à?""Trước giờ tôi không nói nhảm." Cậu khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh. Xán Liệt đi đường cũng thấy phơi phới, Thế Huân, anh họ, mày cũng có ngày hôm nay.Há há há. Phục vụ bê đồ ăn lên có chút khiếp đảm nhìn hai vị khách ngồi ở bàn ăn.Nam sa sầm mặt, mím môi không nói một tiếng, nữ thì mờ mịt hoang mang. Với lại máy lạnh chỗ này hình như mở lớn quá.

[HunHan/Edit ] Cậu Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ