Chương 3: Đối mặt

509 38 7
                                    

Chương 3:

Thanh đứng trên nóc, lặng lẽ nhìn về ngôi nhà sáng đèn phía đối diện. Người con trai với mái tóc mềm mại màu hạt dẻ, người đã khiến cậu muốn điên lên vì nhớ ấy đang ở ngay trước mắt. Cách nhau chỉ vài mét ngắn ngủi.

Vũ dè dặt mở cửa chính. Cậu vẫn luôn cảm nhận như có ai đó đang dõi theo mình. Thỉnh thoảng lạnh gáy, Vũ bất giác quay lưng lại tìm kiếm, chỉ nghe thấy tiếng nói từ chiếc tivi vang lên đều đều.

Trong không gian tĩnh lặng, Thanh ngửi thấy mùi máu chạy dọc trong cơ thể Vũ. Cậu nhắm mắt, cố gắng kiềm chế.

Vũ tắt tivi, đóng chặt cửa sổ. Cậu mở laptop lướt qua vài trang báo mạng. Khắp nơi tràn ngập tin tức Hứa Nhược Doanh qua đời, lướt weibo cũng toàn bài đăng về gia đình nhà họ Hứa. Người ta thêu dệt lên hàng chục câu truyện, tự vẽ khung cảnh 1 đại gia đình đầy mâu thuẫn và thù hằn. Vũ cáu kỉnh vì đám người nhiều chuyện đó. Cậu tìm kiếm vài bài nhạc, kết quả cũng chẳng lọt tai. Cuối cùng Vũ quyết định tắt laptop, đi ngủ sớm.

Đôi chân Thanh tiến gần hơn đến căn phòng của Vũ. Cậu nhìn qua kẽ hở duy nhất trên cửa sổ.

Vũ cựa mình, cố gắng tạo tư thế dễ ngủ nhất. Cậu bất giác nhíu mày vì cảm giác lạnh gáy lại ùa về, quay phắt về phía cửa sổ. Mơ hồ thấy có đôi mắt vừa sượt qua.

Vũ vò rối mái tóc mình, cậu ngồi hẳn dậy. Vũ không phải là người quá yếu đuối, đối mặt với những chuyện này, ban đầu suy nghĩ có hơi chùn bước, nhưng rồi lại nghĩ nếu muốn hại mình, thì phải hại từ lúc cậu gặp 2 tên ma cà rồng kia trong ngõ.

- Chết tiệt! Ngươi là ai?

Người đứng ngoài cửa sổ vẫn im lìm không chút phản ứng.

Vũ mất kiên nhẫn, cậu lại gần cửa sổ, hít vào 1 hơi dài lấy can đảm rồi mở bung ra, rốt cuộc bị bộ dạng của Vương Thanh dọa cho sợ chết khiếp.

Hắn to cao vạm vỡ với áo choàng đen dài, một kiểu trang phục quý tộc thời cổ xưa. Hắn thiết tha nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ma lực chất chứa niềm thương nhớ. Làn da của hắn còn trắng hơn tất thảy, và hơi thở kia, giá lạnh y như lớp băng trên gương mặt hắn. Một vẻ đẹp của quyền lực tối thượng áp đảo hoàn toàn đối phương. Vũ nhất thời bị kích động, chỉ biết trơ mắt ra nhìn.

- Là em! – Vương Thanh từ từ lại gần Vũ. Cậu vô thức lùi dần, đôi mắt mở càng lúc càng lớn. – chính là em.

Cạch!

Vũ hoảng hốt quay đầu, cậu chạm vào vách tường và không còn đường lui. Thanh chống tay, khóa chặt Vũ không cho cậu có lối thoát. Vũ nuốt khan. Cậu đã bị bức khí từ người kia lấn át hoàn toàn.

- Cuối cùng thì tôi cũng tìm được em!

Vương Thanh cúi đầu xuống. Khi ở khoảng cách gần thế này, hương máu từ con người kia thật kích thích. Cậu nhe nanh, cơ hồ đã không thể kiềm chế nổi. Nhưng vừa chạm vào da thịt mềm mại của con người kia, vừa nhìn thấy vết thương trên cơ thể, mọi hành động của Thanh ngưng lại.

[K+] Trái tim của ma cà rồng [Shortfic - Thanh Vũ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ