Chương 9 : Áo choàng
Vũ nằm xuống giường, cảm giác khí lạnh của ma cà rồng ban nãy vẫn còn. Cậu nhắm mắt cố gắng ngủ nhưng vô dụng. Đôi mắt đỏ và dáng vẻ của người kia ám ảnh tâm trí, khiến Vũ có chút ám ảnh.
Vũ ngồi hẳn dậy, châm thuốc, hít vào 1 hơi dài. Cậu cần lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ vài thứ.
Lần đầu tiên Vũ muốn chạy trốn, đi đâu cũng được, đến đâu cũng được, chỉ cần tránh xa ma cà rồng, tránh xa chúa tể, tránh xa Vương Thanh. Hắn ta đã nói, cậu và hắn quen biết từ rất lâu, chẳng qua cậu mất trí nhớ và quên hắn. Nhưng Vũ không hiểu, những kí ức vẫn trọn vẹn trong đầu cậu, rốt cuộc hắn xuất hiện ở khoảng thời gian nào?
Vũ không muốn tin. Nhưng đôi khi cậu vẫn có những hành động theo bản năng, như thể rất thân thuộc. Chỉ là Vũ không nghĩ nó quan trọng cho đến bây giờ, khi gặp Vương Thanh.
Trong quá khứ... cậu và hắn đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao quen được nhau? Tại sao lại thất lạc nhiều năm?
Và... Phùng Kiến Vũ là gì đối với Vương Thanh?
Vũ căm hận vì hắn giết người vô tội, nhưng trong hắn vẫn có 1 phần thiện lương. Ít nhất là với cậu.
Vương Thanh đứng trên cửa sổ. Vũ vùi mình vào bóng tối, che dấu mớ cảm xúc phức tạp không tìm được lối thoát.
- Em không nên hút thuốc - Vương Thanh không để ý xem Vũ có đồng ý hay không đã giật lấy điếu thuốc dụi xuống gạt tàn.
Vũ giật mình ngẩng đầu lên. Tâm trí bắt đầu hoảng như thể làm điều xấu và bị bắt tại trận.
Vương Thanh ngồi đối diện với Vũ. Để kệ cho màn đêm phủ đầy. Trong bóng tối, đôi mắt đỏ của Thanh vẫn nổi bật, rõ ràng rất đáng sợ, nhưng với Vũ lại có mị lực khiến cậu bình tĩnh.
Vũ thừa nhận mình bị hút vào đó. Chẳng còn nghĩ được bất cứ điều chi.
Vương Thanh dơ tay, kéo Vũ vào người ôm thật chặt.
Trong vô thức, Vũ ngoan ngoãn như mèo con, lẳng lặng nằm gọn trong vòng tay người kia.
Cảm giác này rất quen...
Hơi lạnh này cũng rất quen...
Hình như... cậu đã từng được ôm rất nhiều lần, đã từng ở cùng người này trong 1 thời gian dài.
- Tôi là ai?
- Em là người tôi yêu!
Vương Thanh khẳng định. Không giải thích, không dài dòng, chỉ ngắn gọn vài chữ. Cũng là tất cả những gì hắn muốn nói. Hắn yêu Vũ, đã đang và mãi như thế. Hắn không muốn ép cậu, hắn muốn cậu tự do, hắn sợ gò bó quá sẽ khiến Vũ rời xa hắn. Nhưng hắn cũng sợ nếu hắn thả cậu đi quá xa, hắn sẽ không tìm lại được nữa.
10 năm là quá đủ.
Cậu và hắn xa nhau 10 năm đã là quá đủ...
Sai lầm của ngày trước chính là Vương Thanh bất chấp hết để tin vào lời hứa của loài người.