Chương 15: Lật mặt

309 43 7
                                    


Hi everybody. :3. Cuối tuần mình viết only one nhá. Kaka. :3

Chương 15: Lật mặt

Triệu Văn Trác mua 1 chai rượu vang hảo hạng. Hôm nay cậu vừa kí 1 hợp đồng cực kì quan trọng, buổi chiều đặt 1 nhà hàng sang trọng chiêu đãi nhân viên, còn bản thân thì trở về nhà sớm. Văn Trác chỉ là cảm thấy nóng ruột. Con người kia đang ốm, thuộc hạ của chúa tể ma cà rồng có thể tìm ra tung tích bất cứ lúc nào. Nếu cậu ở nhà, ít nhất cũng bảo vệ được Vũ trong tầm tay.

Vũ không uống được rượu nhưng vì nể Văn Trác mà nâng ly. Ban đầu chỉ định nhấp môi, nào ngờ vị rượu ngọt ngọt thơm thơm khiến Vũ thích thú, uống 1 hơi hết nửa chai.

Vũ tửu lượng kém, chút rượu nho đã đứng không vững, tâm lý không ổn định. Cậu vô tư nằm gục xuống bàn, khua tay múa chân loạn xạ. Khuôn miệng lầm bầm vài câu chửi thề. Rượu nho xịn sao lại đau đầu đến vậy chứ?

- Giám đốc. Tôi nói anh biết. Tôi không say.

Văn Trác đặt ly rượu xuống bàn, nhìn người kia mặt mũi đỏ phừng phừng. Không nhịn được dơ tay véo 1 cái.

- Giám đốc ak! Tôi muốn đi làm lại.

- Được rồi!

- Anh hứa đi! Ngoắc tay.

Vũ nửa tỉnh nửa mê dơ ngón tay út lên. Văn Trác khó khăn lắm mới luồn được tay mình vào. Vũ cười rộ lên như 1 đứa trẻ.

- Chỉ có giám đốc tốt với tôi. Ai cũng nói dối, ai cũng lừa tôi. Hì hì xin lỗi giám đốc vì có những lúc nói xấu anh sau lưng.

Văn Trác cảm thấy buồn cười. Con người kia say lại bắt đầu nói nhảm. Phùng Kiến Vũ vẫn biết Văn Trác cười mình. Cậu vuốt mặt 1 cái. Giọng nói trầm xuống chứa nhiều tâm sự.

- Anh cười cũng được. Thật may là còn có người cười tôi. Chỉ sợ 1 lúc nào đấy, người ta nhìn thấy tôi là sợ hãi cực độ.

- Cậu nói cái gì thế? - Văn Trác cười. Vũ ngược lại vẫn dùng bộ mặt nghiêm túc nói chuyện.

- Anh biết không? Tôi quen với ma cà rồng, từng hôn hắn, ôm hắn, có khi trong quá khứ, đã từng yêu và sống chung với hắn. Haha. Sự thật ấy dù tôi cố gắng cũng chẳng thể nào xóa nổi. - Vũ ôm lấy đầu, gục xuống bàn - tôi ghét cơ thể mình. Ghét số phận. Đã để tôi mất trí nhớ, sao còn bắt tôi gặp lại. Tôi ghét. 

Vũ bắt đầu thấy nước mắt rơm rớm khóe mi. Cậu khịt mũi vài cái. Chửi thề thêm 1 câu sao rượu này nặng đến thế. Văn Trác thu lại nụ cười, nhìn người kia mệt mỏi khổ sở, không nỡ trêu đùa.

- Ba mẹ tôi cũng dối tôi. Bao nhiêu năm sống mà không có kí ức thực sự. Họ sợ tôi nhớ rồi sẽ quay về bên Vương Thanh sao? Haha. Với họ tôi bồng bột đến thế sao? Haha.

Phùng Kiến Vũ tự cười 1 mình. Văn Trác không giỏi an ủi người khác, chỉ biết im lặng lắng nghe, đợi đến khi Vũ trút hết tâm sự nằm gục xuống bàn, Văn Trác mới luồn tay xuống nhấc bổng Vũ lên.

Thế nhưng, đôi chân Văn Trác không trở về phòng mà tiếp tục đi đến cuối dãy hành lang.

Cạch.

[K+] Trái tim của ma cà rồng [Shortfic - Thanh Vũ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ