LO LẮNG

711 34 5
                                    

Đã 6 tiếng kể từ lúc Cảnh Du được đưa vào phòng cấp cứu.

Đã 6 tiếng Ngụy Châu ngồi thụp bên bức tường lạnh lẽo trước cửa phòng cấp cứu.

Đã 6 tiếng hai người hai hoàn cảnh cùng một trạng thái quặn thắt đến thở không nổi.

1 người đau do dị ứng hoành hành.

1 người đau do người kia đau.

Từng giây phút trôi qua nặng nề như hàng thế kỷ.

Nếu hắn thật sự có chuyện gì cậu sẽ phải dằn vặt suốt đời do sự thờ ơ bất cẩn ngày hôm nay.

Mẹ Hứa và Nhân Hạo cũng lo lắng mà đến. Nhìn thấy Ngụy Châu ngồi dưới đất, gương mặt thất thần vô cùng lo lắng, bước đến muốn đỡ cậu dậy nhưng cậu ngoan cố hất ra.

Mẹ Hứa đau lòng nhìn con trai. Nó xem trọng người bạn này đến như vậy sao?

Bà đinh ninh rằng con trai mình là đang lo lắng cho người bạn tốt, người bạn quan trọng của mình nên mới như vậy. Nhưng bà đâu biết rằng, cậu thật sự là lo lắng cho một thứ gì đó rất quan trọng , nhưng không phải bạn, mà là một cấp bậc cao hơn.

Ngụy Châu vẫn nhất quyết không thừa nhận mình đã yêu hắn.

Không thừa nhận những lúc hắn quan tâm làm tim cậu có chút rung rinh.

Không thừa nhận trái tim cậu đang từng chút một thừa nhận hắn.

Không thừa nhận thái độ của cậu đối với hắn ngày càng dễ chịu hơn.

Không thừa nhận bản thân đã trao trái tim của mình cho hắn.

Nhưng ngay lúc này đây, chỉ cần Cảnh Du không sao. Cậu tình nguyện làm bất cứ chuyện gì mà hắn muốn.

+ + +

Bảng đèn đột nhiên vụt tắt. Cậu theo đó vụt dậy . Khi thấy bác sĩ cùng hai cô y tá bước ra . Ngụy Châu gần như vồ lấy bác sĩ, giọng vô cùng khẩn trương:

- Anh ấy như thế nào rồi bác sĩ?

Hai cô y tá nhẹ nhàng đẩy cậu ra, tránh cậu quá khích mà làm hại bác sĩ.

Ông bác sĩ trung niên nhìn cậu với gương mặt nghiêm nghị:

- Cậu là gì của bệnh nhân?

Ngụy Châu khựng lại một chút. Cậu là gì của hắn chứ?

- Tôi...tôi là bạn của anh ấy.

- Cậu biết cậu ta bị dị ứng không?

- Dạ biết.

- Biết mà vẫn để cậu ta ăn? May là lần này đưa đến đây kịp thời, chỉ cần trễ hơn một chút thôi, tính mạng cậu ta bây giờ ra sao tôi cũng không dám đảm bảo.
Ông nghiêm giọng trách móc Ngụy Châu cho đến khi nhìn thấy gương mặt lo lắng đến khó coi của cậu mới dịu giọng hơn một chút:

Đơn Giản YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ