CHƯƠNG 7: KHÔNG THỂ CHẠY THOÁT

3.1K 130 268
                                    


Thiên Châu mở mắt nhìn Chính Du, đôi mắt to tròn sâu thẳm tràn đầy ngạc nhiên khẽ chớp, chọc người yêu thương.

"Không cần làm quá như thế, tôi có thể tự..."

Chưa kịp dứt lời liền giật mình vì thìa cơm đã đưa ra trước mặt. Theo quán tính cậu há mồm ra, cứ thế hắn bón từng thìa cho cậu, cưng yêu như một đứa trẻ. Thiên Châu thoáng chút cảm động, cậu nhớ từ sau khi cha mẹ mất đã không ai đối xử tốt với cậu thế này, huống chi đây còn là một người đàn ông. Cậu nhai rồi nuốt một cách khó khăn vì cảm giác nghèn nghẹn ở cổ. Chính Du nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Thiên Châu liền nhịn không được liền hỏi một câu.

"Thức ăn không ngon sao?"

Rồi cầm chiếc thìa ăn dở của Thiên Châu đưa chút thức ăn thừa vào miệng mình nếm thử.

"Cũng ngon mà..."

Thiên Châu nhìn hắn, đôi mắt càng lúc càng mở to hơn.

"Em sao vậy? Hay bị khó chịu ở đâu?"

Chính Du chăm chú nhìn Thiên Châu, bất ngờ hắn kéo ghế lại gần cậu hơn, choàng một tay ra phía sau vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu. Cậu vẫn không phản ứng, hắn bắt đầu lo lắng.

"Để tôi múc cho em bát canh, chắc là không hợp khẩu vị rồi, uống chút canh ăn cơm sẽ dễ hơn."

Vừa dứt lời, tay Chính Du đặt vào chén canh liền bị Thiên Châu nắm lại, cậu khẽ lắc đầu rồi nhìn hắn.

"Cảm ơn anh, anh thật giống mẹ của tôi...trên đời này chỉ có mẹ là dám ăn thức ăn thừa của tôi, chỉ mình bà là đút cho tôi ăn, lo cho tôi vì khẩu vị không tốt mà múc canh cho tôi...nhưng...tiếc là bà đã mất rồi!"

Thiên Châu vừa nói xong liền chột dạ, vì rõ ràng nhị phu nhân vẫn còn sống, nhưng cậu một phút yếu lòng lại nói ra cái sự thật kia, thành ra cậu lo Chính Du sẽ sinh lòng nghi kỵ. Cậu liếc mắt nhìn Chính Du một cái. Còn hắn, sau khi nghe cậu nhắc đến mẹ, một trận xót xa dâng lên trong lòng.

"Châu Châu, nếu em nhớ lại chuyện xưa, liệu em có còn nói với tôi những lời này nữa hay không?"

Hắn nhìn thấy đáy mắt Thiên Châu long lanh, sâu tận trong đó là một điều ẩn nhẫn khó nói, biết là cậu đau lòng khi nhớ về người mẹ quá cố. Hắn đưa tay lên xoa đầu cậu đầy yêu thương.

"Tôi sẽ thay mẹ chăm sóc cho em, bảo bối của tôi, tôi sẽ yêu thương em thay phần của họ, đừng nghĩ ngợi nữa!"

"Vì sao lại đối tốt với tôi? Trước đây...có phải anh và tôi đã quá thân thiết?"

"...Chúng ta thực sự rất thân thiết!"

"...Nếu...nếu tôi không phải là Hứa Thiên Châu...à, ý tôi là, nếu tôi không phải là tôi....à, không biết phải nói sao, nhưng nếu tôi không còn là Hứa công tử của trước đây, mà là một người khác thì anh có đối xử tốt với tôi thế này không?"

"Tôi đối xử tốt với em không phải vì em là Hứa công tử nhà ngự sử, mà vì em chính là em, tôi yêu em của hiện tại!"

"Anh chỉ mới gặp tôi hôm qua, vì sao lại nói như vậy?"

"Dù em có như thế nào...tôi vẫn yêu em!"

NGÀN KIẾP VẪN YÊU EM! (BOYLOVE)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ