1h sáng:
- Cái gì? Ngươi nói hung thủ không chỉ có một người à?
- Ba của Ari và cô ấy đâu? – hắn dựa tường, hai câu nói không hề ăn nhập gì với nhau.
- Ngài ấy có việc gấp nên đi khỏi rồi! Ta hỏi sao ngươi không trả lời ta?
- Đúng vậy! Chính xác hơn là hiện trường xuất hiện thêm một người! – hắn tay đút túi quần nghiễm nhiên thôi dựa tường.
- Dựa vào đâu chứ? – chú William nổi đóa lên.
Hắn chậm rãi đứng thẳng người, tiến đến bên thi thể của nạn nhân rồi ngồi xuống:
- Ông nhìn rõ đi, trên nền gạch này quả thật dính rất nhiều máu cùa nạn nhân. Tuy nhiên, không thể nào có chuyện máu bắn xa đến chỗ bờ tường cách thi thể hơn chục mét được.
- Ta có thấy tí máu nào đâu?
- Đây là gạch sẫm màu, nếu muốn thì hóa nghiệm sẽ biết ngay. Làm ơn nhìn kĩ chút đi chờiiii..... – hắn nhăn nhó khó chịu.
- À... ờ...
- Vả lại nếu để ý, ta sẽ thấy trên mảng tường và sàn gạch của khách sạn có rất nhiều vết xước và vết lõm còn rất mới do va chạm mạnh để lại. Đây có thể là vết tích của giày cao gót hoặc phụ kiện trên trang phục tạo nên. Đích thị hung thủ và một người khác đã đánh nhau ở đây, hơn nữa..... họ là phụ nữ!
- Vậy vết máu này có thể là của hung thủ hoặc người đã đánh nhau với hung thủ? - ông nhìn hắn chầm chầm, thoáng cảm thấy bất ngờ.
Hắn gật đầu chắc chắn.
- Thằng... thằng nhóc này! Mầy là ai mà có thể phán đoán chính xác như vậy hả? - chú William túa mồ hôi nhìn hắn.
Nụ cười nửa miệng đắc ý, đôi mắt tinh anh sáng lên:
- Pi Hunter - Khắc tinh của những tội phạm nguy hiểm!
Ông ta nhanh lấy lại bình tĩnh, lập tức ra lệnh:
- Người đâu! Mau lấy vết máu ở vị trí này mang đi hóa nghiệm rồi đối chiếu với danh sách tội phạm ở phòng hình sự cho ta!
- Rõ ạ!
......................................
*Phòng nghỉ của Phu Nhân Thủ Tướng:
- Thật đáng sợ! Hức... Áaaa....
Người phụ nữ trẻ đẹp ôm đầu đầy kích động trên giường bệnh, bên cạnh là chồng và các người hầu đang lo lắng cho bà.
- Phu Nhân bình tĩnh! Mau kể lại tình hình lúc đó cho ta nghe!
- Không! Tôi không biết gì cả!!! Khôngggg.........
"Cạch"
Thủ Tướng chán nản bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Chú William đã đứng chờ sẵn:
- Thưa Thủ Tướng, Phu Nhân....
Ông ra hiệu im lặng, cả hai cùng dạo bước trên hành lang.
- Cô ấy không nói được tình hình lúc đó.
- Vậy chúng ta nên chờ thêm một thời gian nữa xem sao.
- Dù mất chiếc Vương Miện quý giá nhưng đổi lại vợ tôi giữ được tính mạng. Thôi thì không cần điều tra vụ này đâu. – Thủ Tướng chắp tay sau lưng chậm rãi bước.
- Nhưng trong vụ này thiệt mạng rất nhiều người, tôi....
- Ông điều tra là việc của ông, nhưng nhất thiết không được làm phiền chúng tôi!
Thủ Tướng quay người bỏ đi thẳng.
......................................
*Lãnh địa Phi Ưng:
"Rầm"
- Khốn kiếp! Thứ sát thủ như ả chỉ tổ làm mất danh dự của Thế Khanh ta!!!! – Ông đập bàn, la hét với gương mặt cực kì kích động.
- Xin Bang Chủ bình tĩnh! – Rose đứng yên một chỗ lên tiếng.
- Nói tiếp tình hình của Janet cho ta nghe!!!
- Cô ta bị thương nặng, hiện đang tịnh dưỡng ở nhà riêng. Nghe nói sau khi giết chết hầu gái của Phu Nhân thì đã chạm trán với một cô gái lạ mặt. Thậm chí còn bị đánh trọng thương và để lại rất nhiều giấu vết ở hiện trường.
- Nếu là Amber thì mọi chuyện đã không tồi tệ như vậy!!! GIẢI QUYẾT JANET NGAY CHO TA!!!
- Vâng.
Rose nhanh chân rời khỏi đó, để lại Thế Khanh với tâm trạng cực kì nóng giận. Người lạ mặt đó thắng cả sát thủ của tổ chức Phi Ưng cơ à? Kẻ đó có thể là ai chứ? Lẽ nào....
........................................
*10:00 am sáng hôm sau, Luân Đôn:
- Chị bị nội thương sao? – Saleen xem xét vùng bụng của nó rồi hỏi.
Nó lắc đầu, bình thản đáp:
- Chỉ là trúng một quyền của ả sát thủ Janet thôi!
- Sao lại đánh nhau với ả vậy?
- Ả đã giả mạo chị gửi tối hậu thư sẽ lấy vương miện Red Diamond. Vậy nên buổi tiệc đã kinh động FBI, còn thu hút cả sự chú ý của Pi Hunter nữa. Ả cố ý giết một cô gái vô tội nhằm đổ trách nhiệm lên đầu A Lee. Thật quá đáng! – nó nghiến chặt răng, tay siết lại thành nắm.
- Chị ổn không? Hay là tụi em đi mua thuốc giảm đau nha! – Zico ân cần nói.
Nó ngay lập tức lắc đầu, xua tay:
- Không cần đâu, nhưng có lẽ danh tính của chị sắp bị bại lộ.
- Sao??? – ba người kia đồng thanh.
- Sát thủ của Phi Ưng bị đánh trọng thương, còn để lại vết máu ở hiện trường. Thế Khanh chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này, ông ta sẽ điều tra nó.
- Nếu điều tra, với thế lực của ông ta, không khó để biết cậu còn sống. – Jasmin chậm rãi nói.
- Mọi người sẽ gặp nguy hiểm! – nó nói với gương mặt lạnh.
Jasmin tức tốc đứng dậy làm một loạt hành động khó hiểu. Copy tất cả dữ liệu trong những món bảo vật vào một cái usb, mang vương miệng và chiếc nhẫn cất vào một cái túi, kích hoạt hệ thống chống trộm trong nhà và lôi dưới gầm giường ra cái vali lớn.
- Làm gì đấy? – ba đứa đối diện đồng thanh với gương mặt méo xệch.
- Phải đi khi còn có thể... Tất cả thu xếp mau lên!!!
BẠN ĐANG ĐỌC
The Amber Eyes
Teen FictionBlack!!! Bạn có định nghĩa được nó không??? Đúng! Nó là màu đen - loại màu sắc luôn khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Nơi đó.... Số phận con người bị vùi dập bởi thế lực của bóng tối... "Anh là hoàng tử.... anh có nụ cười đẹp như ánh mặt trời Anh thôn...