Chap 30 : Lâu đài Black Pearl (tiếp)

74 5 0
                                    

  Vân Ly chậm rãi mở mắt, cô thực sự không hề ngủ. Những viên thuốc trong toa mà bác sĩ đưa đã được cô quăng vào sọt rác.
Gương mặt xanh xao với hốc mắt đỏ hoe. Trong chốc lát đã giàn giụa nước mắt. Cô nhanh tay bịt lấy miệng, gương mặt vô cùng thống khổ:
- Hức... Em xin lỗi!!!
03:00 am
Quay lại phòng khách, mọi người đã ngồi yên một chỗ hơn mấy tiếng đồng hồ rồi. Nó ngồi đó, đôi mắt dán chặt vào một điểm cố định trong không trung. Nó đang theo đuổi một vấn đề gì đó mà bản thân đã vô tình nhận ra ở hiện trường.
Hắn ngồi cạnh nó, gương mặt tập trung của Pi Hunter xuất hiện. Cái vẻ con nít, dễ thương đã biến đi đâu mất rồi.
Selina xoa xoa hai bàn tay, cô cảm thấy lạnh vì có lẽ cơn bão đang làm nhiệt độ hạ xuống. Trong khoảng thời gian gây án, cô nói là ở trong phòng viết bài một mình. Điều đó nghe tuy hợp lí nhưng không hề có bằng chứng thuyết phục. Theo quy tắc, cô nằm trong diện tình nghi.
Sếp Leo châm lửa điếu thuốc, rít một hơi dài chống chọi với thời gian nhàm chán. Gia Lệ bật laptop, gửi tất cả hình ảnh ở hiện trường bao gồm nạn nhân và vật chứng về cho chi cục. Bên cạnh là chiếc máy ảnh đang cắm dây kết nối với laptop. Thỉnh thoảng cô ngáp vài cái, đôi mắt ứ cả nước. Cả ngày hôm nay chả được nghỉ ngơi.
Yến Yến sau một ngày làm việc mệt mỏi cộng với sự hoảng sợ đã thiêm thiếp ngủ quên. Cô co ro tựa đầu lên thành sofa, nhẹ nhàng ngủ không một tiếng động.
Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Kevin quản gia lên tiếng:
- Hay là để tôi đi pha cà phê?
Ý kiến của anh ta thu hút hầu hết sự chú ý vì chỉ có cà phê mới có thể cứu vãn được tình hình lúc này. Một tách cà phê nóng có thể giúp đỡ lạnh, đỡ nhàm chán, đỡ mệt mỏi và còn có thể đỡ buồn ngủ.
Sếp Leo quay sang Gia Lệ:
- Đi cùng anh ta!
- Vâng thưa sếp!
Gia Lệ ngay tức khắc đặt laptop xuống ghế, đứng lên đi theo phía sau Kevin. Hắn và nó cùng nhìn theo họ. Kevin vô tình đưa tay chạm vào không trung một cái, sau đó mới chạm được vào tay nắm cửa và mở ra. Không ai để ý đến việc đó, nhưng nó và hắn đã nhìn thấy. Gia Lệ khép cửa lại, bước chân họ xa dần.
Có thứ gì đó cùng vụt ngang trong đầu của nó và hắn.
- Sếp! Tôi muốn... đi vệ sinh! – hắn yêu cầu. Gương mặt cười tựa như không, hơi bá đạo này đích thị chỉ có thể là Pi.
Sếp Leo nhíu mày, đáp:
- Đợi cấp dưới của tôi quay trở lại cái đã!
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, Tiểu Shin xuất hiện:
- Á... Sếp muốn tôi chết sao? Nhịn tiểu sẽ chết người đó!!!! Cho tôi đi! Mau lên! Làm ơn! – hắn vừa nói liên tục vừa nhảy dựng dựng, bộ dạng này chỉ có ở trẻ con thôi.
Nó đảo mắt nhẹ, biết hắn muốn gì. Nó nghiêm mặt đứng dậy quay sang hắn nhắc khéo:
- Đừng nhảy nữa, "nó" chảy ra bây giờ! – nó quay sang sếp Leo – Tôi đi cùng cậu ta, được chứ?
- Cô?
Ông ta không hề ngạc nhiên vì cô nhóc này muốn đưa chàng trai đó đi vệ sinh, chỉ là không thể để nghi phạm tự do đi lại – điều đó là quy tắc.
- Sếp không tin tôi?
Ông khá bất ngờ vì bị người khác nhìn thấu suy nghĩ, trong chốc lát môi của Sếp lại dãn ra nụ cười:
- Được!
Nó quay lưng bình thản bước đi, hắn mỉm cười với ông rồi nhanh chân chạy theo nó.
Rời khỏi phòng, cả hai cùng bước trên hành lang vắng vẻ. Hắn phải đi đến một nơi, định mở miệng kêu nó đứng đợi thì nó đã lên tiếng trước:
- Có lẽ chúng ta đã cùng nhau hiểu ra vấn đề. Giờ thì cậu đi làm việc của cậu, tôi....... – nó dừng bước, đưa ánh nhìn sang hắn - ........ cũng bận!
Nó rẽ vào một cái hành lang khác, bỏ lại hắn với nụ cười nửa miệng thích thú. Xem ra đối thủ của Pi Hunter xuất hiện rồi đây.
Đôi chân dài của Tiểu Shin đảo lại, ngược hướng với Hiểu Phàm. Hắn cũng như nó, chỉ một lần thì có thể nhớ được đường của lâu đài. Hắn phải xác nhận lại một thứ. Và thứ đó nằm trong phòng của hung thủ.
Nó đến hiện trường của vụ án, thi thể Eric đã được đắp lại bằng một tấm khăn trải bàn màu trắng. Đây cũng chỉ đơn giản là một hành động tôn trọng người đã khuất mà thôi.
Nó cẩn thận giở tấm khăn ra ở vị trí gót giày. Vật thể đó quá nhỏ, sếp Leo cũng vì vậy mà bỏ sót. Ánh sáng ở hành lang hơi yếu, đối với mắt thường thì khó có thể nhận ra được. Vả lại, nó không mang găng tay, lại chẳng có thứ gì để gắp được vật đó ra.
Nó cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi đã chắc chắn không có ai thì mới nở nụ cười nửa miệng.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra. Đôi mắt đó phát sáng. Đôi mắt màu hổ phách....  

The Amber EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ