- Có nhầm lẫn không vậy Zini? Tại sao em lại để người khác ngồi chỗ của anh?
Hắn thì thầm với nhỏ lùn, sau đó liếc đôi mắt khó chịu xuống dưới. Thiên Hy mải mê soi gương, đáp tỉnh rụi:
- Thế có ngon thì xuống dưới đòi lại đi!
- Nè, chân ngắn rồi não ngắn theo luôn hả? Cái con nhỏ mặt lạnh đó không phải người thường đâu. Nó vừa ở Bắc Cực chơi với chim cánh cụt về đấy! - hắn lầm bầm, sau đó lại trộm nhìn nó.
- Háhá... Giờ thì biết đứa nào não ngắn rồi ha. Ở Bắc Cực mà có chim cánh cụt!!! – Thiên Hy che miệng cười khùng khục.
- Chứ có gì? –hắn gãi đầu với gương mặt như vừa rớt trên trời xuống.
- Có gấu Bắc Cực chứ gì ba? Thôi, xuống dưới ngồi vào cái bàn cuối bên cạnh chị Hiểu Phàm đi.
- Thôi! Sợ lắm! – hắn kì kèo như con nít.
- Đi! Em sẽ ngồi giữa anh và chị Hiểu Phàm là được chứ gì. – Thiên Hy xách cặp rồi kéo tay hắn đi về phía cuối lớp.
Jasmin cười hiền niềm nở nhìn hai người bạn cùng lớp đang tiến về phía mình, riêng nó thì chỉ mải mê chăm chú vào cái điện thoại trên tay. Hàng loạt những dòng chữ và con số chạy nhanh đến chóng mặt, tuy nhiên khi hai người kia vừa tới nơi thì màn hình điện thoại đã chuyển sang game.
- Em thực sự xin lỗi nếu điều này làm phiền hai chị. Thực ra chỗ này là của anh Tiểu Shin nhưng em chỉ cần hai chị đồng ý cho em và anh ấy ngồi vào cái bàn bên cạnh thôi. – Thiên Hy lịch sự mở lời.
Jasmin đứng dậy:
- Ơ... tụi này xin lỗi vì vô ý! Em cứ ngồi đi.
Zico quay xuống nhìn hắn cười gian tà:
- Tiểu Shin, lâu ngày không gặp cũng còn chết nhát hả cha nội?
Hắn bước lên bàn trên, vỗ nhẹ vào đầu Zico:
- Ủa cưng còn sống hả? Ai cũng chết sao anh hong thấy cưng chết vậy?
- Nói chuyện dễ xa nhau ghê bây ô.... - Zico trề môi, giọng đàn bà.
Hắn cười cười:
- Dạo này má đệ còn cho đệ ăn đùi gà hăm??? - cười gian, nhắc lại hình ảnh cái mông lúc lắc của Zico khi còn bé.
- Ê đừng động chạm nha huynh!... Nó còn ăn đó... - Saleen nói rồi cùng hắn cười to.
- Bữa hai đứa nhắn tin anh có nhận được nhưng đâu ngờ học chung.
- Giờ thì tha hồ mà làm lộ nha!!! Hihi... Quay lại tuổi thơ bá đạo! - Zico Saleen đồng thanh. Ba đứa cười cười nói nói.
Nó liếc nhìn ba người, nửa giây thôi. Hắn không phát hiện điều đó.
"Reng...reng..."
Thiên Hy nhanh nhẹn kéo tay hắn ngồi vào chỗ. Tuy nhiên khi đi ngang qua, đôi mắt của hắn chỉ chằm chằm nhìn nó. Ở cô gái này thực sự có điều gì đó rất bí ẩn và...
- Hơ...
Hắn bất chợt giật mình, buột miệng la khẽ vì đôi mắt màu hổ phách của ai kia khiến hắn muốn rớt tim ra ngoài.
Chỉ một cái liếc nhìn của nó thôi mà vậy đấy!
Một con nhỏ tóc vàng, thân hình hơi "hộ pháp", da trắng, trang điểm kĩ lưỡng cùng vài nữ sinh khác bỗng rời khỏi chỗ ngồi và tiến đến cuối lớp.
"Rầm"
Nó khá bình thản.
À không! Phải nói là cực kỳ bình thản khi con nhỏ đó vô duyên vô cớ đá mạnh vào cái bàn của nó với ý định gây sự.
Hắn, Jasmin và tụi nhỏ giật mình. Thiên Hy vội đứng dậy can thiệp ngay với tư cách là lớp trưởng:
- Krystal đủ rồi! Cô không được gây chuyện!
- Câm miệng! - cô ta trừng mắt nhìn Zini làm cô nhóc phải miễn cưỡng im lặng.
Jasmin lo lắng nhìn nó, rồi quay sang nhìn Krystal. Nếu chọc nó giận, con nhỏ ngu xuẩn đó có thể sẽ mất mạng chỉ bằng một ánh nhìn từ đôi mắt hổ phách tử thần. Dù bây giờ nó không còn là một sát thủ, nhưng cái dòng máu lạnh ngắt tàn nhẫn vẫn ngự trị trong nó.
Krystal nhai kẹo nhóp nhép, từ từ cúi xuống nhìn nó, rồi nghiến răng:
- Thông cảm, tiết đầu tao bận nên sau giờ giải lao mới vào lớp. Nghe nói mới chuyển đến nhưng ai cũng để ý à?
*Im lặng*
- Tao không cần biết mầy là ai. Chả quan tâm mầy từ đâu đến. Nhưng bước vào trường này..... thì gỡ cái bộ mặt chảnh chọe đó xuống cho tao. Ok?
Krystal là tiểu thư của một "tập đoàn chuyên bảo kê" có số má trong nước. Ba của cô ta thì người trong giới chính trị lẫn kinh doanh đều rõ mặt. Vậy nên không khó hiểu lắm khi cô ta là đầu gấu của Paradise School - trường cấp ba danh tiếng nhất nhì nước. Cha nào con nấy. Hách dịch, lộng hành, không nói lý lẽ và rất chi là quá đáng.
Học sinh trường này phần lớn là học sinh giỏi. Chuyên tâm học hành ít khi lo chuyện thị phi. Số còn lại là con nhà giàu, an phận ăn chơi, sống nép vào gia thế cha mẹ. Vậy nên phần lớn họ rất sợ Krystal và chưa ai trị được con nhỏ hung hăng, khó ưa, hay tụ tập bè phái này.
- Nếu cái não gà của mầy đang thấm dần những lời tao nói thì từ nay phải biết nghe lời tao. Mỗi ngày phải nộp thuế và nghe tao sai vặt. Gọi chị Krystal đi!!!
Cô ả vênh vênh tự đắc hất mặt. Cả lớp không đứa nào dám lên tiếng vì sợ vạ lây. Ai cũng nghĩ rằng trước sau gì Krystal cũng giải quyết xong xuôi như mọi khi thôi. Nhưng cả đám như muốn nghẹt thở khi chất giọng lạnh băng ấy vang lên bình thản, không gian như muốn ngưng đọng:
- Tao không làm.... thì sao?
Đây là trường hợp đầu tiên dám không nghe lời Krystal. Điều đó khiến hết thảy học sinh đều ngạc nhiên và lo lắng vô cùng.
"Rầm"
Chiếc bàn học bị đá mạnh đến nổi xê dịch, Krystal nhào đến túm cổ áo nó xốc dậy:
- Mầy vừa nói gì?
- Cô bỏ tay ra khỏi áo chị Amber ngay!!! - Zico đứng phắt dậy. Jasmin vội đá mắt ra hiệu cậu bình tĩnh đừng manh động.
Hắn sốt ruột nhìn Thiên Hy. Cả hai không biết nên làm sao. Saleen ngồi đó, nhoẻn miệng cười. Cô thực sự muốn dạy dỗ con nhỏ "tướng khủng long" đó một trận quá. Tiếc rằng người cô ta kiếm chuyện là chị Amber. Vậy nên cứ việc ngồi yên xem kịch thôi.
Không khí căng thẳng bao trùm. Chiếc áo sơ mi trắng cài nút kín cổ bị túm đến mức nhăn nhúm.
- Ái chà! Thanh niên nghiêm túc nhở? - Cô ả nhìn áo nó rồi cười cợt. Trái hẳn với nó, áo đồng phục của cô ta xộc xệch, bỏ nút cổ và cà vạt chỉ thắt lỏng cho có lệ. Hình ảnh đặc trưng của dân đầu gấu.
Nó ngoáy tai, nhếch môi cười đểu, nụ cười lãnh khốc đến rợn người:
- Tao sẽ không vui nếu cúc nơi cổ áo bị bung đấy!
Jasmin thừa hiểu nó đang nhắc nhở cô ta rằng nếu để mọi người nhìn thấy hình xăm đó, nó sẽ chẳng ngại mà giết cô ta cho hả giận. Một con nhỏ ngu xuẩn chỉ biết đến bạo lực.
Krystal không biết phân nặng nhẹ, lại tiếp tục cười cợt. Cô ta thấp hơn nó nửa cái đầu, cứ ngước mặt lên mà hổ báo:
- Đúng! Nói chuyện đi để tao biết mầy không bị câm. Sợ bung cúc à? - cô cười khẩy.
Một đứa bạn của Krystal đưa cho cô con dao nhỏ. Cô ta ghì chặt con dao, nhắm thẳng nơi cổ áo sơ mi của nó.
"Crắc"
Nó nhanh như cắt nắm lấy cánh tay đang cầm con dao của cô ta. Bề ngoài nhìn vào tưởng như rất nhẹ, đối với nó là rất nhẹ nhưng chí ít cô ta sẽ phải bó bột cả tháng trời. Hay thiên hạ còn gọi là nội thương đó bà con!
Mọi người bàng hoàng. Gương mặt Krystal nhăn lại vì đau đớn.
- Aaaa...
Tay còn lại nó chống lên bàn, bên trong chiếc bàn đang nứt dần ra nhưng có vẻ như mọi người không thể thấy bằng mắt thường. Oh my god!
Cả đám há hốc, kinh ngạc tột độ.
- Đủ rồi! Amber! - Nhận thấy đôi mắt khát máu như dã thú sắp không kiềm chế được, Jasmin giữ chặt lấy cánh tay nó lay lay trước khi nó làm mọi người hoảng sợ và tò mò về thân thế của mình.
Nó chậm rãi buông tay Krystal.
Saleen bước đến, túm cổ áo Krystal xốc dậy, thì thầm:
- Đừng sủa nữa, mầy làm tao chướng mắt quá đấy! Phắn về chỗ đi.... Trước khi tao chôn sống mầy tại đây.
Saleen buông tay, cô ả khụy xuống vì đau đớn và được đồng bọn đưa lên phòng y tế ngay sau đó.
Hắn vô thức nuốt nước bọt. Nhìn gương mặt băng lãnh đáng sợ của nó rồi tự giác rùng mình.
Nó liếc đôi mắt lãnh khốc sơ qua một vòng lớp:
- Coi như chưa thấy gì.... Được chứ?
Ngay sau khi câu nói kết thúc. Tất cả học sinh tự giác ai làm việc nấy, như chưa hề có gì xảy ra. Tự trong lòng họ đã hình thành một ý thức mới. Đó là từ đây về sau, người họ nên sợ chính là Lý Hiểu Phàm!
Hắn nhìn nó ngồi vào chỗ, sau đó cũng ngồi xuống. Hắn vẫn thất thần, không khỏi nghệch mặt.
" Cô ta.... Thực sự là người như thế nào?"
BẠN ĐANG ĐỌC
The Amber Eyes
Teen FictionBlack!!! Bạn có định nghĩa được nó không??? Đúng! Nó là màu đen - loại màu sắc luôn khiến người ta cảm thấy ám ảnh. Nơi đó.... Số phận con người bị vùi dập bởi thế lực của bóng tối... "Anh là hoàng tử.... anh có nụ cười đẹp như ánh mặt trời Anh thôn...